Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tên đang giãy dụa trên mặt đất giống như nói cho bọn họ biết, ông chủ thiếu niên đang thờ ơ ở trước mặt là một nhân vật tàn nhẫn như thế nào.

Trần Mộ nhìn quanh bốn phía, cao giọng hỏi:

- Ai Là Bặc Cường Đông?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, qua vài giây, một người khoảng chừng hai mươi lăm tuổi đeo mắt kính đứng dậy:

- Ta là Bặc Cường Đông.

Ánh mắt của Trần Mộ dừng ở trên người hắn, sắc mặt của Bặc Cường Đông cũng đang tái nhợt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hắn đang cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, cả người chính chắn chỉnh tề, mang theo vài phần khí chất đặc thù của một nhân viên kỹ thuật, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Mộ đối với Bặc Cường Đông. Trong các hạng mục đã được hoàn thành trước đây của Thiên Dực mà hắn mới vừa xem qua, hầu như mỗi hạng mục đều có sự nhúng tay của người này, với lại đều là những chỗ cực kỳ mấu chốt.

Trong thời gian chế tạo tạp ảnh, Trần Mộ và Lôi Tử đã từng đơn độc trải qua rất nhiều công việc khác nhau, hàng ngày cùng với Lôi Tử ở chung một chỗ, mưa dầm thấm đất, Trần Mộ đối với huyễn tạp quảng cáo cũng có một số hiểu biết nhất định. Với lại, đối với kỹ năng chế tạo tạp ảnh của Trần Mộ mà nói, một số công việc ở nơi này vừa nhìn là có thể hiểu rõ.

Cho nên Trần Mộ ở trong một thời gian ngắn ngủi liền phát hiện, vị Bặc Cường Đông này mới là nhân vật mấu chốt chân chính của Thiên Dực.

- Sa thải nhân viên cần những thủ tục gì?

Trần Mộ vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Vẻ mặt của Bặc Cường Đông lại càng trắng hơn, bất quá hắn sợ hãi nhìn Trần Mộ một cái liền cẩn thận dựa theo điều lệ của công ty mà trả lời. Nếu nghe cẩn thận, sẽ phát hiện ra trong thanh âm của hắn còn mang theo vài phần run rẩy.

Bất quá đằng sau cũng không có ai cười hắn. Thực tế, vấn đề Trần Mộ muốn hỏi đã làm cho bọn họ cảm thấy không ổn. Những người cùng tụ tập ở nơi đó, sắc mặt cũng tái mét, bọn họ không giống với đám con cháu của Raven gia tộc, bọn họ chẳng qua là những người dân bình thường. Nếu như bị sa thải, như vậy có nghĩa là đem chén cơm của bọn họ vứt đi.

Trần Mộ cẩn thận nghe xong, sau đó liền cầm lấy bảng danh sách nhân viên, rút ra một cây bút nhanh chóng viết lên đó. Sau khoảng chừng một phút, Trần Mộ đem danh sách đưa cho Bặc Cường Đông.

- Ngoại trừ những người đã được đánh dấu, tất cả những người khác đều tiến hành thủ tục thôi việc. Ngay bây giờ!

Ánh mắt Trần Mộ nhìn thẳng, lại còn nhấn mạnh ba câu cuối cùng. Bặc Cường Đông không nhịn được run lên, hắn thậm chí còn cảm thấy răng của mình đang va vào nhau. Bặc Cường Đông không dám nhận mình là một người can đảm, bởi vì hắn còn có con gái nhỏ, còn có vợ. Ở Thiên Dực, tiền lương của hắn mặc dù không cao, nhưng vẫn còn hơn những công ty khác, tương đối gọi là có ưu đãi, hắn vô cùng quý trọng công việc hiện có này, luôn luôn dốc sức vì công ty.

Sự rung động của công ty hiện giờ làm cho tinh thần của hắn hoảng hốt, chính là cái loại hoảng hốt này. Hắn đột nhiên thất thần khoảng mười giây mà không có đi đến cầm lấy danh sách do Trần Mộ đưa cho.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngạt thở, trong lòng những người thợ xung quanh cảm giác giống như bị đổ chì, không thể hít thở. Bọn họ không thể tin nhìn Bặc Cường Đông, tên này điên rồi sao?

Đợi đến khi Bặc Cường Đông phục hồi lại tinh thần, trên mặt hắn liền không còn một giọt máu, trời ạ! Mình đang làm gì vậy? Vừa nghĩ tới mới vừa rồi Trần Mộ không hề do dự ra tay, lại còn bình tĩnh một cách đáng sợ sau khi ra tay, Bặc Cường Đông cảm thấy đầu óc giống như đột nhiên vỡ ra, trần nhà dường như cũng đang lay động, choáng váng mờ mịt làm cho hắn không cách nào đứng vững.

- Có vấn đề gì sao?

Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, nghênh đón hắn không phải là tia sáng tử vong đáng sợ kia mà là một câu hỏi có phần ôn hoà.

- Không có vấn đề! Không có vấn đề!

Bặc Cường Đông đột nhiên phản ứng, hắn giống như đang hạnh phúc được sống sót sau một tai nạn, nhanh chóng cung kính tiếp nhận bản danh sách, vội vàng trả lời.

Ngay khi tiếp nhận bảng danh sách, hắn liền nhìn vào tên của mình trước tiên nhìn thấy một dấu gạch trước nó, trái tim đang đập liên hồi của hắn lập tức yên ổn lại. Sau đó tiếng rên rĩ của ba tên trên mặt đất truyền vào trong tai hắn, hắn do dự một chút, giọng nói cung kính lại mang theo vài phần thăm dò nói:

- Có cần đưa bọn họ đi bệnh viện trước không? Nếu xảy ra án mạng, có thể sẽ không tốt.

Những nhân viên ở xung quanh tinh thần rung mạnh lên, đúng vậy, sao mình lại không nghĩ tới? Tên này dám hung hăng như vậy, ở ngay trong thành phố mà dám giết người không kiêng nể gì sao?

Vài nhân viên gan lớn vừa tính mở miệng thì Trần Mộ lại hỏi một câu:

- Cần bao lâu thì có thể hoàn thành? Toàn bộ.

- Đại khái khoảng hơn một giờ.

Nhìn thoáng qua danh sách trên tay, Bặc Cường Đông nhanh chóng trả lời. Hắn không khỏi bội phục ông chủ mới đến này, những nhân viên được giữ lại trong danh sách này đều là những người làm việc chân chính. Không ngờ vừa mới tiếp xúc với Thiên Dực, ông chủ mới liền có thể đưa ra phán đoán chính xác như vậy, quả thực là lợi hại.

Trần Mộ quay mặt sang hỏi Weah:

- Bọn chúng còn bao lâu nữa sẽ ngừng thở?

Weah nhìn xuống ba người ở dưới đất, ánh mắt đó, giống như ánh mắt của một người thợ săn đang nhìn con mồi của mình, chỉ qua vài lần chớp mắt, vô cùng tiết kiệm lời nói xuất ra một câu:

- Một giờ rưỡi.

Nhiệt độ trong văn phòng đột nhiên hạ xuống, những nhân viên vừa mới muốn cử động ngay lập tức co trở về, mọi người bỗng chốc giống như bị đẩy vào trong mùa đông giá lạnh. Trần Mộ và Weah không phải là nhân vật có thể dễ dàng tiếp xúc, giống như một cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông thổi qua, làm cho máu huyết của bọn họ hầu như đều muốn đông lại.

Thật là đáng sợ! Có vài người theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hai người đó toát ra sự lãnh đạm đối với tính mạng của ba tên này làm cho bọn họ hoàn toàn đánh mất một tia dũng khí chống cự cuối cùng. Cho dù ở trước mặt bọn họ là một vi tạp tu cao cấp, bọn họ cũng không phải không dám làm ra bất cứ phản kháng gì dù ở vào hoàn cảnh bị mất đi nguồn cung cấp cho đời sống của bọn họ giống như hiện giờ, nhưng mà ở trước mặt bọn họ vào lúc này, không phải là tạp tu cao cấp, không phải là nhân vật cao tầng của chính phủ, cũng không phải là một đại nhân vật thanh danh hiển hách, mà là một tên coi thường sinh mạng, một tên sát thần giết người như ngoé.

Tiền không có, có thể kiếm lại, nhưng mà mạng không còn, sẽ không thể nào quay trở về. Những tên công tử này mặc dù không làm việc được, nhưng cái loại bản lĩnh nương theo chiều gió thì tên nào cũng vô cùng tinh tế, vô cùng khôn ngoan.

Bặc Cường Đông vẻ mặt vừa mới khôi phục được một ít máu lập tức lại trở nên trắng bệch.

Trần Mộ đối với phán đoán của Weah vô cùng tin tưởng. Nếu Weah đã nói là một giờ rưỡi thì chắc chắn sẽ không là một giờ hai mươi. Người tinh thông cận chiến thường đối với cấu tạo của thân thể người cực kỳ hiểu rõ. Ở trong mắt của Trần Mộ, Weah ở phương diện này có nắm chắc tuyệt đối. Hắn phất tay ra hiệu Bặc Cường Đông bắt đầu.

Toàn bộ thủ tục sa thải mất khoảng bốn mươi phút, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, không ai có bất cứ dị nghị gì. Trong toàn bộ quá trình, thậm chí không một ai nói một câu gì, dưới sự im lặng quỷ dị như vậy, số nhân viên của Thiên Dực lập tức được rút lại chỉ còn hai mươi lăm người.

Những nhân viên đã hoàn thành thủ tục, thành thật đứng trong văn phòng, không người nào dám tự tiện rời đi, ba tên ở dưới mặt đất đã ngừng rên rĩ, rơi vào hôn mê. Những nhân viên này phát hiện, trong suốt bốn mươi phút này ông chủ mới chưa hề nhìn ba người dưới mắt đất một lần mà chỉ tự mình xem lướt qua những giấy tờ ở trên tay.

Từ khi Trần Mộ bắt đầu tiến vào cho đến bây giờ, hắn không có để lộ ra một tia phẫn nộ hay là bất cứ thần sắc gì khác, chỉ có sự bình tĩnh. Nhưng mà cái loại bình tĩnh giống như biển rộng sâu không lường được này mang đến cho những nhân viên áp lực tâm lí rất lớn, giống như phối hợp với sự bình tĩnh do hắn biểu hiện ra, trong phòng làm việc vẫn bảo trì sự yên tĩnh gần như tuyệt đối, chỉ có âm thanh ký tên xoèn xoẹt và thay đổi giấy viết.

Nhìn thấy Bặc Cường Đông đã hoàn thành tất cả công việc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thanh âm của hắn ở trong phòng làm việc có thể nghe thấy rõ ràng.

- Bắt đầu từ hôm nay, những nhân viên bị sa thải không cần đến đây nữa.

Nhìn lướt qua bốn phía, hắn đối với thủ đoạn của những tên tiểu lưu manh này rõ như lòng bàn tay. Trẻ bụi đời chắc chắn là một tầng lớp có địa vị thấp nhất trong xã hội, hắn vì vậy cũng đã tiếp xúc với rất nhiều mặt tối tăm của xã hội mà người bình thường căn bản không thể chạm vào. Những tên công tử này và những tên tiểu lưu manh bản chất cũng không khác biệt nhau lắm. Những tên lưu manh này, mặc dù bề ngoài sức chiến đấu có hạn, nhưng thủ đoạn ngầm rất nhiều, lại nham hiểm vô cùng.

- Nếu ta phát hiện, có kẻ ở sau lưng ngấm ngầm giở thủ đoạn, ta sẽ không để cho hắn chết một cách dễ dàng.

Vẻ mặt của Trần Mộ vẫn bình tĩnh vạn năm không thay đổi, mà giọng nói cũng đồng dạng như vậy. Nhưng mà một câu bình thường như vậy lại làm cho mọi người cảm thấy sau gáy mát lạnh.

Những người nhìn thấy qua thủ đoạn của Trần Mộ, không ai hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Trần Mộ phất tay, làm cho những nhân viên này cảm thấy giống như được đại xá, nâng lên ba tên đang thoi thóp thở, hận không thể có được thêm hai chân để chạy nhanh ra ngoài.

Văn phòng còn lại hai mươi lăm người vẻ mặt e dè nhìn về phía Trần Mộ, không ai dám thở mạnh. Không bị sa thải, trong lòng bọn họ tất nhiên vui vẻ, nhưng mà bọn họ mỗi khi nghĩ tới mỗi ngày đều phải gặp cái tên xem mạng người như rơm rác này, ai có thể vui vẻ được chứ?

***

Clio đang đọc sách, trải qua lần sinh tử này làm cho hắn hiểu được, nếu như mình không chấn chỉnh, đừng nói đến tài phú, ngay cả cái mạng cũng không giữ được, hắn phải thay đổi thói quen chỉ biết vui chơi, bắt đầu thật sự học tập. Toàn bộ những việc này, ở trong mắt những cận vệ của hắn, thần sắc không khỏi toát ra sự vui mừng.

Truyền tin khí trên tay Clio bỗng nhiên vang lên, nhìn thoáng qua những con số, hắn không khỏi lộ ra một tia chán ghét. Những đám công tử này trước kia đều là bằng hữu tốt của hắn nhưng sau khi tính tình thay đổi, Clio đối với những người này không có một chút hảo cảm nào. Bất quá suy nghĩ lại, những sự việc kế tiếp có thể còn cần bọn họ hỗ trợ, vẻ mặt Clio một lần nữa thay đổi kích hoạt truyền tin khí.

Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt của hắn liền phát sinh biến hoá, ngạc nhiên, ngưng trọng, không thể tin!

Vài phút sau, hắn ngắt truyền tin khí.

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người vệ sĩ, Clio cười khổ nói:

- Chúng ta đã xem thường Tào Đông đó rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK