Đàm Vũ nhìn thẳng vào mắt Trần Mộ, mà Trần Mộ cũng không chịu nhượng bộ chút nào. Hai người đấu mắt, đại sảnh vốn yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, cô ta cười, tự chế nhạo mình: “Xem ra, ta đã đánh giá sai sức quyến rũ của mình. Dĩ nhiên là Bạch huynh nhìn Vũ như thế này thấy không vừa mắt.” Sắc mặt hơi tái nhợt đi, hai đuôi mắt mơ hồ ngân ngấn lệ, cô ta đột nhiên ngước lên: “Bạch huynh, ta có thể hỏi một chút là tại sao được không?”
“Ngươi quá điên cuồng !” Trần Mộ không chút do dự đáp. Đây là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn. Hắn không ngờ rằng Đàm Vũ lại điên cuồng đến như vậy. Hủy diệt Tinh viện cùng Khổ Tịch tự không thể nghi ngờ là cần phải có dũng khí cực lớn, Trần Mộ có chút bội phục về điểm này. Nhưng điên cuồng bất chấp mọi hậu quả để làm việc này thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn .
Huống chi, mặc dù hắn đồng tình với Đàm Vũ, nhưng đối với loại tính cách cố chấp đến điên cuồng này của cô ta thì hắn cực không thích. Mà hắn cảm thấy trào phúng nhất về cái gọi là từ thiện của Đàm Vũ, đó chẳng qua chỉ là công cụ trong tay cô ta mà thôi. Nhưng lấy việc kiểu này làm công cụ thì hắn cực kỳ không thích.
Đàm Vũ im lặng, sau một lát thì gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Ngươi đi đi.” Nói xong, cô ta nhặt lấy chiếc lắc mà Trần Mộ vừa tháo ra, xoay người đi ra phía cửa chính.
Trần Mộ sửng sốt, hắn không nghĩ Đàm Vũ sẽ phóng thích cho mình rời đi dễ dàng như vậy, thân hình nhoáng lên, đi sát theo sau Đàm Vũ. Một khi gặp phải nguy hiểm thì hắn cũng có thể trong thời gian cực ngắn khống chế được cô ta, có thể khiến cho người của Vũ Tự quân đoàn ném chuột sợ vỡ đồ.
Cửa chính mở ra không tiếng động, bên ngoài sáng chói mắt, Trần Mộ không khỏi híp cặp mắt lại.
Ngoài cửa không một bóng người, như vậy là ngoài dự tính của Trần Mộ.
“Bạch huynh, không biết có thể từ bỏ vật mình yêu thích là Kim ban nhuyễn dịch khuẩn hay không?” Đàm Vũ không xoay người lại, điềm đạm hỏi.
“Đã dùng mất rồi.” Trần Mộ lắc đầu.
“Vậy thật sự là đáng tiếc.” Đàm Vũ khẽ thở dài. Cô ta đột nhiên dõi mắt nhìn về phương xa, ngơ ngẩn xuất thần, một lát sau lại nói: “Bạch huynh. Ra khỏi cửa này chúng ta sẽ là địch nhân. Ngươi là nam nhân đầu tiên mà ta tán thưởng. Xin hãy bảo trọng, đừng làm cho Vũ thất vọng.”
Nghe thấy thế, Trần Mộ càng thêm khó nghĩ. Tuy nhiên, hắn cũng không biết Đàm Vũ nói thế này là thật hay là giả. Hắn không để ý đáp: “Tại hạ rất vinh hạnh. Cáo từ!”
Nói xong, hắn đằng không bay đi, rời khỏi doanh trại của Vũ Tự quân đoàn.
“Tiểu thư.” Cơ Trí Hạo lao ra tựa như u linh, không biết xuất hiện từ nơi nào. Hắn lập tức đến bên cạnh Đàm Vũ, hỏi: “Cứ thế thả hắn đi sao?”
“Hôm nay hắn đến chỗ chúng ta, tin rằng có không ít người biết. Chúng ta không cần phải động thủ ngay hôm nay.” Đàm Vũ buông thõng bàn tay trắng trẻo đang khư khư nắm chặt chiếc lắc kia, nhẹ nhàng đáp.
Cơ Trí Hạo trầm ngâm chốc lát, chợt gật đầu: “Ừ. Không sai.”
“Kim ban nhuyễn dịch khuẩn hắn đã dùng hết. Trí Hạo, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.” Đàm Vũ quay sang, ân cần nhìn Cơ Trí Hạo.
Trong ánh mắt Cơ Trí Hạo thoáng hiện lên một nét thất vọng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, hào sảng cười nói: “ Ta đã sớm không trông cậy gì vào việc này. Nếu như không phải cấp bách, phỏng chừng hắn cũng sẽ không lo lắng đi tìm Kim ban nhuyễn dịch khuẩn như vậy. Đừng lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, thời gian của chúng ta rất eo hẹp.”
“Trí Hạo......” thân thể mềm mại của Đàm Vũ chấn động.
Khuôn mặt anh tuấn của Cơ Trí Hạo tái nhợt đi, nhưng lại vô cùng ôn nhu: “Ông trời lưu ta sống mà không nói một lời. Ta vốn tưởng rằng sẽ phải lẳng lặng mà chết ở thôn quê, không ngờ lại có thể gặp được ngươi. Ha ha, lúc ta mười hai tuổi thì đã biết mình chỉ sống được không quá ba mươi tuổi. Ngày nào cũng đều chờ chết, cảm giác đó quả thực không hay.”
Hắn cười cười tự trào lộng mình, thản nhiên không thể tả được.
“Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng có tâm nguyện gì, cũng không theo đuổi cái gì, bởi vì ta biết, trời biết lúc nào ta sẽ chết. Sau khi gặp ngươi, ta rốt cuộc có được tâm nguyện đầu tiên. Nguyện vọng của ngươi dù tốt hay xấu, là chính nghĩa hay tà ác, đều không liên quan tới ta! Nguyện vọng duy nhất của ta là trước khi chết đi có thể trợ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng! Dù là phải mang tiếng xấu, dù là bị vạn người phỉ nhổ, dù là trên tay dính đầy máu tươi.”
Hắn đột nhiên dừng ánh mắt, ngơ ngẩn nhìn Đàm Vũ.
“Dù là bị ngươi lợi dụng đến một khắc cuối cùng trước khi chết!”
Nơi làm việc hiện nay của Đường Hàm Phái là phòng hiệu trưởng trước kia.
Khác với phong cách xa hoa khi Mạt Phu Sát Khoa làm hiệu trưởng, Đường Hàm Phái sùng bái tính đơn giản và thanh khiết. Bên trong phòng hiệu trưởng cũng bày biện đơn giản tới cực điểm, thậm chí có thể gọi là keo kiệt. Nhưng chính một gian phòng làm việc có thể gọi là keo kiệt như vậy lại là nơi được tôn kính nhất trong cả Liên bang Tổng hợp Học phủ. Mỗi vị tạp tu khi đến đây báo cáo đều tràn ngập tôn kính.
Đường Hàm Phái là người cực kì kỷ luật, tiết kiệm không phô trương chút nào, làm theo đúng luật lệ, tác phong cá nhân nghiêm túc cẩn thận. Một người như vậy đáng để cho đệ tử chân thành ủng hộ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Đường Hàm Phái đưa tay khép cuốn vở lại. Đây là một quyển bút ký được bọc bằng giấy màu đen, trên đó có rất nhiều vết sờn do bị giở xem trong thời gian dài mà thành. Từ động tác nâng niu cẩn thận của Đường Hàm Phái thì có thể thấy hắn cực kì trân quý đối quyển bút ký màu đen này.
Người vào là Thiệu Tuyết, trợ lý của Đường Hàm Phái. Khi Đường Hàm Phái còn không có đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì trong trường học thì Thiệu Tuyết là trợ lý sinh hoạt của hắn. Hiện tại Đường Hàm Phái đảm nhiệm chức hiệu trưởng của Liên bang Tổng hợp Học phủ, thì Thiệu Tuyết cũng theo đó được vinh thăng làm trợ lý hiệu trưởng.
Thiệu Tuyết năm nay hai mươi tám tuổi, mặc một bộ trang phục nghề nghiệp, thân hình cao thon thả đứng nghiêm.
Nhìn vị hiệu trưởng khí độ ngày càng nghiêm túc trước mặt, trong lòng Thiệu Tuyết tràn ngập ý kính trọng. Ánh mắt của cô vô tình hướng vào quyển bút ký trước mặt Đường Hàm Phái đại nhân.
Quyển bút ký mầu đen. Cô rất quen thuộc với quyển bút ký màu đen này. Khi cô lần đầu tiên gặp đại nhân thì đã thấy nó. Bao nhiêu năm qua, quyển bút ký màu đen này chưa bao giờ rời khỏi tay đại nhân, cô thường xuyên thấy đại nhân xem nó đến mức cực kì nhập thần như vậy.
Cô rất tò mò muốn biết bên trong nó cuối cùng là ghi chép cái gì, mà có thể làm cho đại nhân quý trọng như thế. Sau có hỏi một lần, đại nhân mới nói cho cô biết đây là lễ vật mà ca ca tặng cho ông ấy.
Cũng bắt đầu từ lần đó, cô mới biết rằng thì ra đại nhân còn có một vị huynh trưởng, nhưng về sau mới được biết là huynh trưởng của đại nhân đã qua đời hơn mười năm trước.
Sự thương cảm đại nhân bày tỏ ra lúc ấy làm cho trong lòng cô áy náy suốt một thời gian rất dài, cho nên cũng khiến cho cô có ấn tượng cực kì sâu sắc đối cái quyển bút ký màu đen này.
Đại nhân lại nghĩ tới huynh trưởng của ông ấy rồi, Thiệu Tuyết không khỏi thầm phỏng đoán.
Tuy nhiên, cô rất nhanh dẹp đi ý nghĩ đó, lên tiếng báo cáo: “Đại nhân, Truy Tiễu Diệt đội đã đến thành phố Thất Môn Cách Lý, đại khái chỉ cần năm ngày là có thể đến được thành phố Đông Thụy. Căn cứ vào tin tức tình báo từ thành phố Đông Thụy, hôm nay Bạch tổng quản được mời đến Vũ Tự quân đoàn gặp Đàm Vũ, hiện đã trở về. Mặt khác, theo tin tức vừa mới nhận được, phủ chủ hiện nay của Trung Đạt thư phủ đã qua đời, Giải Yến Bạch đã lên đường trở về Trung Đạt thư phủ.”
Nói xong, cô liền dừng lại. Cô muốn cho đại nhân có thời gian để tiêu hóa số tin tình báo này.
“Còn có gì nữa không?” Đường Hàm Phái ngẩng đầu hỏi.
“Còn có một tin tức không được xác định.” Cái gọi là tin tức không được xác định chính là nhân viên tình báo cũng không có cách xác minh được tính chân thật của tin tức đó.
“Ồ, tin tức gì vậy?” Đường Hàm Phái lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú khó có được.
Trong lòng Thiệu Tuyết đột nhiên khá vui vẻ. Sự chú ý của đại nhân được chuyển đến công việc thì sẽ không bi thương nữa.
Nàng tươi cười: “Nghe nói Túc Hàn Hạo của Mạc Doanh lẻn vào khu Thiên Đông Lý, nhưng nhân viên tình báo của chúng ta còn không có cách tiến thêm để chứng thực.”
“Túc Hàn Hạo lẻn vào khu Thiên Đông Lý?” Đường Hàm Phái sửng sốt, chợt lộ ra vẻ tươi cười đầy thâm ý: “Xem ra Mạc Doanh cũng không cam tâm để Gia Anh Hạ gây náo động như vậy nữa. Tuy nhiên, phỏng chừng Gia Anh Hạ nhất định đã đoán trước được. Nói về mưu lược, Túc Hàn Hạo kém Gia Anh Hạ quá nhiều.”
Ông ta đột nhiên trầm tư đứng lên, sau một lúc lâu, lại lắc đầu: “Chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến. Thừa dịp Sương Nguyệt Hàn Châu không rảnh phân tâm, ra lệnh Truy Sát đoàn đẩy nhanh tốc độ, bằng mọi giá bắt lấy Bạch tổng quản. Tất cả lực lượng trong toàn khu vực Đông Thụy có nhiệm vụ phải phối hợp hết mức.”
“Vâng!” Thiệu Tuyết lập tức tuân mệnh, chỉ là vẻ mặt của nàng có chút do dự.
“Còn có chuyện gì?” Đường Hàm Phái chú ý tới vẻ khác thường của Thiệu Tuyết.
“Mấy ngày nay gần đây, tư quân của các đổng sự trên tiền tuyến tựa hồ đều có chút không an phận. Trong tuần qua đã phát sinh ba lần xung đột. Đào thống lĩnh cũng không có biện pháp.” Thiệu Tuyết cẩn trọng nói.
Lông mày của Đường Hàm Phái lập tức nhíu lại thành một hàng.
Vấn đề này tương đối khó giải quyết. Lần trước, bởi vì tình thế cấp bách, tư quân của các vị đổng sự trong trường học đều được phái ra tiền tuyến. Tống Thành Ngạn giữ chức chủ soái, đã khuất phục được đám người này, buộc họ phải ngoan ngoãn, tiếp theo lại không ngừng thắng lợi khiến cho những người này lại càng tâm phục khẩu phục. Nhưng sau khi Tống Thành Ngạn qua đời, tình huống thoáng cái đã trở nên hỗn loạn.
Đường Hàm Phái lại không tìm được Tống Thành Ngạn thứ hai. Hiện tại thay thế Tống Thành Ngạn chính là Đào Ninh. Đào Ninh cũng là tài năng đầy triển vọng của Liên bang Tổng hợp Học phủ, bài danh thứ mười ba trong cuộc thi đấu chỉ huy vòng tròn. Đáng tiếc, năng lực của Đào Ninh căn bản không cách nào thống lĩnh được đại quân thành phần phức tạp này. Mà sau khi lập được chiến công, đám tư quân này cũng trở thành kiêu binh, ngoài Đường Hàm Phái, căn bản không nghe lệnh người khác. Nhưng Đường Hàm Phái quá nhiều công việc, căn bản khó có khả năng đến thống lĩnh đám binh lính này.
Đào Ninh không cách nào áp chế được những vị lão thành lọc lõi này. Điều đó cũng nằm trong dự tính của Đường Hàm Phái, cho nên ông ta chỉ ra lệnh Đào Ninh trấn giữ tại chỗ mà không chủ động tiến công.
Đây vốn là cơ hội tuyệt vời. Phủ chủ của Trung Đạt thư phủ qua đời, Trung Đạt thư phủ lúc này nhất định sẽ bị hỗn loạn trong thời gian ngắn.
Đáng tiếc, nếu như Thành Ngạn còn sống......
“Xem ra, đã tới lúc phải chỉnh đốn rồi.” Đường Hàm Phái lầm bầm nói.
Lãnh đạo tối cao của Liên bang Tổng hợp Học phủ Đường Hàm Phái ban bố mệnh lệnh cao nhất, ra lệnh cho quân đoàn hỗn hợp do Đào Ninh thống lĩnh lui về phía sau năm khu vực, đóng quân tại dãy núi Bénédicta!
Tin tức này vừa ra, kinh đô liền xôn xao.
Từ nơi đóng quân hiện tại của quân đoàn hỗn hợp, lui về đến dãy núi Bénédicta, cũng có nghĩa là bọn họ cần phải từ bỏ mất năm khu vực, là ba mươi phần trăm chiến quả của Tống Thành Ngạn đã bị trực tiếp vứt bỏ đi. Mọi người không cách nào giải thích được vì sao Đường Hàm Phái ra cái mệnh lệnh này. Đạo lý đâu thịt béo đến miệng lại còn nhổ ra?
Nghe nói, ngay trong ngày ban bố mệnh lệnh, liền có hơn tám vị đổng sự xin gặp trực tiếp Đường Hàm Phái.
Nhưng Đường Hàm Phái tỏ thái độ hết sức kiên quyết, hắn hạn cho quân đoàn hỗn hợp trong vòng hai ngày phải lui trở về đến dãy núi Bénédicta, bất cứ đội quân nào chậm trễ, đều bị nghiêm trị.
Mọi người tuy có bất mãn, nhưng không ai dám trái quân lệnh.
Mà một loạt động thái này của Liên bang Tổng hợp Học phủ cũng khiến cho các phương khác chú ý. Không ai hiểu được đến cùng là Đường Hàm Phái đang suy nghĩ cái gì.
Mọi người cho rằng, Pháp Á và Trung Đạt thư phủ sẽ vô cùng hoan hỉ tiếp nhận năm khu vực này, song làm cho mọi người tròn mắt kinh ngạc chính là Pháp Á và Trung Đạt thư phủ lại không tiến lên dù chỉ một phân.
Mọi người lúc này cho rằng Pháp Á và Trung Đạt thư phủ cũng đang bị sa lầy, căn bản không có tâm tư gì về phía này.