Gã béo đối với Clio không có chút hứng thú, nhấp nước hoa quả trên tay:
- Clio công tử.
Rồi không nói nữa, Trần Mộ cũng gật đầu với hắn:
- Clio công tử.
Clio đối với thái độ của hai người cũng không để ý, vẻ mặt hứng khởi nói:
- Không nghĩ tới nơi này có thể gặp Tào tiên sinh, thật sự làm người khác kinh ngạc. Qua vài ngày nữa là tới lễ trưởng thành của Clio, Ngưỡng An tiên sinh cùng Tào tiên sinh có thể tới chăng?
Lễ trưởng thành sao? Trần Mộ không rõ cái này, bất quá hắn cũng không có hứng thú với gia tộc Raven. Cái nhìn nóng bỏng của Clio cũng khiến cho hắn có chút khó chịu:
- Rất xin lỗi, ta bận rồi.
Nói xong liền im lặng. Gã béo lại trả lời càng trực tiếp:
- Ta cũng bận rồi, rất xin lỗi, Clio công tử
Clio khó tránh khỏi thất vọng, nói tiếp vài câu rồi rời đi.
Gã béo nhìn thoáng qua bóng lưng Clio đang rời đi, nói:
- Gia tộc Raven ngày càng thụt lùi, hai đứa con chỉ lo đấu đá, ngay cả gia nghiệp cũng không lo, thật là bọn ngu xuẩn.
Gã béo thấy Trần Mộ không quan tâm, lập tức giải thích:
- Các thế gia như gia tộc Raven, con cháu trong tộc khi trưởng thành sẽ cử hành yến hội. Lúc đó bọn họ cũng sẽ mời vài bằng hữu có thực lực tới dự, coi như là sự ủng hộ ở một mức nào đó. Hắc, hiện tại rất ít nhà còn truyền thống này, không nghĩ tới gia tộc Raven vẫn giữ lại.
Ngôn ngữ của gã béo tựa hồ có chút khinh thường truyền thống này.
Trần Mộ có chút minh bạch. Bất quá hắn không có thiện cảm với Clio, tự nhiên cũng không quan tâm. Hắn cứu Clio, đối phương không lấy chân tình đối đãi, còn để tâm đề phòng, Trần Mộ cũng chỉ kính nhi viễn chi (1).
Gã béo thấy vẻ mặt của Trần Mộ, không chút để ý, nhỏ giọng nói:
- Hai đứa con của gia tộc Raven cũng không ra gì, suy bại là chắc chắn. Làm ăn với bọn họ, ngắn hạn thì được, lâu dài thì không nên.
- Lời này có ý gì?
Trần Mộ nhất thời tò mò.
Gã béo lạnh nhạt nói:
- Công việc của chúng ta, không chỉ riêng hàng hóa mà thứ quan trọng hơn chính là con người cùng đầu mối. Hiện nay buôn bán không dễ, muốn bằng lực lượng của mình mà làm lớn thì khó như lên trời, cùng người hợp tác mới là xu thế. Ngắn hạn dù có lợi lớn nhưng cũng chỉ được thời gian nhất định, tiền lời ổn định lâu dài mới là quan trọng. Một đối tác có thể làm ăn lâu dài mới khiến chúng ta bỏ ra nhiều tiền, anh tài giống như Tào lão đệ đây mới đáng giá.
Lý luận của gã béo khiến Trần Mộ sửng sốt, trên phương diện buôn bán hắn không có chút kinh nghiệm, bất quá lời này hắn có thể hiểu.
Trần Mộ cười cười:
- Ngài đánh giá ta quá cao a!
- Không không chút nào!
Gã béo lắc đầu như khua trống, làm cho người ta lo lắng hắn có thể váng đầu mà ngã xuống:
- Tào lão đệ không cần quá khiêm tốn, gã béo ta dù nhìn người không bách phát bách trúng, nhưng cũng đúng tám, chín phần mười. Tào lão đệ khí chất thanh đạm, bình tĩnh, ánh mắt kiên nghị, tính tình cứng cỏi, nhất ngôn cửu đỉnh, vừa nhìn đã biết là kẻ làm đại sự.
Trần Mộ sửng sốt. Hắn cho tới giờ chưa nghe qua người nào khen mình như thế. Ngay lúc này, có người ở gần đó bắt chuyện với gã béo, gã béo liếc mắt, vội vàng cáo lỗi với Trần Mộ, đứng dậy nghênh đón. Rất khó tưởng tượng, một tên béo như thế mà động tác vẫn rất nhanh nhẹn.
Gã béo rời đi, Trần Mộ một lần nữa lặng yên trong góc. Trong đại sảnh đang mở một khúc hát rất hay, mà người hầu lại thỉnh thoảng bưng rượu đỏ cùng nước hoa quả đi qua đi lại trong đám khách. Nơi này tập trung những nhân vật máu mặt tại thành phố Lars, bọn họ tụ tập thành năm, ba người một nhóm, thỉnh thoảng đàm luận cười nói rồi liếc về phía trung tâm đại sảnh. Các quý phụ mặc lễ phục dạ hội tinh xảo, tụm đầu xì xào bàn tán, ánh mắt các nàng luôn nóng bỏng hướng về trung tâm, tập trung trên người Zuning cùng Giải Yến Bạch. Các đệ tử trẻ tuổi lại dùng ánh mắt nóng bỏng, mang theo vài phần tham lam nhìn chằm chằm Tiểu Man.
Hai nam một nữ này đang là vai chính của yến hội.
Về phần bản thân, chẳng qua là một tiểu nhân vật, không ai biết lại bớt được phiền toái. Hắn không chú ý rằng thỉnh thoảng có người đi qua bên cạnh, ánh mắt nhìn qua hắn cũng tràn ngập kinh dị.
Dường như tại yến hội loại này, cao cấp tạp tu cũng không nhiều. Cao cấp tạp tu được các thế lực tranh nhau mượn sức, nhưng bọn họ muốn tiến vào xã hội thượng lưu lại vô cùng khó khăn. Đương nhiên, ngoại trừ đệ tử tốt nghiệp từ Lục Đại, một khi ngươi tiến vào Lục Đại đồng nghĩa với ngươi bắt đầu bước vào xã hội thượng lưu.
Như Zuning cùng Giải Yến Bạch, vẻ mặt bọn họ thủy chung lãnh đạm và cẩn trọng. Đây là một loại thái độ nhìn từ trên cao xuống, không ai chung quanh cảm thấy kì quái mà ngược lại bọn họ cảm thấy điều này rất bình thường. Ngay cả Nhâm Văn Châu cũng thoải mái tiếp nhận.
Liên bang có một cách nói, chỉ có ngũ đại hoa khu cùng kinh đô mới có quý tộc chính thức. Trong mắt rất nhiều dân chúng tại ngũ đại hoa khu và kinh đô, cường hào một phương giống như Nhâm Văn Châu chẳng qua là một địa chủ. Bọn họ trời sinh có một loại cảm giác hơn người, mà những kẻ xuất thân từ Lục Đại thì loại cảm giác này càng biểu lộ rõ ràng.
Tiểu Man nhìn thuận mắt hơn nhiều, nhưng rõ ràng nàng không phải đối thủ của hai người này. Vô luận là khí thế hay thực lực, nàng không thể chống lại hai người kia. Nếu là gã đeo mặt nạ thì còn có thể cùng hai người này phân tranh cao thấp.
“Bất quá, việc đó có liên quan gì tới mình chứ?” Trần Mộ thích thú uống nước hoa quả. Hắn liên tục uống bảy tám chén, mỗi một chén có mùi vị khác nhau. Nếu như nói về mùi vị, so với nước thanh vân mà mình uống trước kia thì tốt hơn nhiều.
Vừa nghĩ tới nước thanh vân, Trần Mộ lại nghĩ tới Lôi Tử không biết ở phương nào, đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
Đứng trong góc, không người nào quấy rầy, rất nhiều người vốn muốn kết giao với Trần Mộ nhưng khi thấy vẻ mặt hắn như không muốn làm quen liền thức thời rời đi.
Sau khi yến hội kết thúc, Trần Mộ lặng lẽ ra về. Về phần bốn người có vẻ nói chuyện rất vui, hắn cũng không liếc mắt một lần. (2)
Trở lại nơi ở, mở cửa ra, Trần Mộ sửng sốt, Weah đang ngồi trên sàn nhà.
- Trở về khi nào vậy?
Trần Mộ đi tới bên Weah đang ngồi trên sàn nhà. Lô Tiểu Như thấy Trần Mộ trở về, vội vàng chuẩn bị đồ ăn cùng nước trà.
- Vừa về!
Weah không hề nhìn lên, Trần Mộ lúc này mới chú ý trong lòng hắn có một con thú nhỏ lông thuần một màu nâu (3), Weah đang chơi đùa với nó.
- Đây là con gì?
Trần Mộ tò mò hỏi. Con thú con này toàn thân màu nâu, có chút giống chó nhưng thân thể béo ú, trông giống trái cầu thịt màu nâu hơn.
Weah lắc đầu:
- Không biết!
- Không biết?
Trần Mộ nhất thời có chút kỳ quái:
- Ngươi tìm thấy ở đâu?
Theo tính cách của Weah, Trần Mộ cũng không tin hắn đi mua thú nuôi. Nếu như nói thứ duy nhất hắn có thể mua là khi hắn đói bụng.
- Đoạt được!
Weah vẫn không nhìn lên, thích thú chơi với “tiểu tử” kia. Tiểu gia hỏa này cũng rất lười biếng, cuộn mình trên đùi Weahn, ngủ khò khò.
- Đoạt được?
Trần Mộ nhất thời hứng thú:
- Đoạt ở đâu?
- Thành phố Ameidaer.
- Đó là nơi nào?
Trần Mộ sờ đầu. Lô Tiểu Như đứng bên vội tiếp lời:
- Thành phố Ameidaer là một trung tâm thương nghiệp của minh chính khu, mức độ phồn hoa cũng tương đương thành phố Lars. Cách nơi này rất xa.
- Ngươi đi thành phố Ameidaer làm gì?
Trần Mộ lấy làm kỳ quái hỏi. Weah lần trước hỏi tiền hắn, hắn thấy hết sức khó tin. Hóa ra gã chạy tới thành phố Ameidaer. Weah đi tới đó nhất định có chuyện, Trần Mộ tin rằng nhất định không phải vì con chó béo như trái bóng này.
- Đoạt nó!
Câu trả lời của Weah làm Trần Mộ suýt hóa đá.
- Nó sao?
Trần Mộ há hốc mồm, ngón tay chỉ vào con chó béo mũm mĩm, vẻ mặt ngạc nhiên. Lô Tiểu Như đang rót trà cũng suýt làm tung tóe.
- Ừm!
- Ngươi chạy tới thành phố Ameidaer là vì đoạt nó?
Trần Mộ có chút hoài nghi mình bị lãng tai.
- Đúng!
- Sao ngươi đoạt nó?
Weah đột nhiên suy ngẫm:
- Thấy quen mắt.
Trần Mộ nhăn mày:
- Vì vậy ngươi đoạt nó sao? Còn tới thành phố Ameidaer chỉ để đoạt nó?
- Đúng!
Weah lập tức lấy tạp chứa tiền ra đưa cho Trần Mộ:
- Thứ này vô dụng!
- Vô dụng?
Trần Mộ ngẩn ngơ, tạp đựng tiền vô dụng? Tấm tạp đựng tiền này có 400 vạn audierne, Weah còn nói vô dụng! hắn liền nảy sinh nghi ngờ:
- Vậy ngươi làm sao tới thành phố Ameidaer?
- Ngồi toa xe lửa.
- Ngồi trên xe lửa cần vé, ngươi không mua vé sao?
Trần Mộ hỏi.
- Đó là thứ gì?
Weah hỏi ngược lại.
Tay Lô Tiểu Như lại run lên, nước trà trào ra bàn.
Trần Mộ ra dấu:
- Chính là một thứ giống tạp phiến, gọi là vé xe. Có vé xe mới được lên xe, ngươi không mua sao?
- Không!
Weah lắc đầu.
- Vậy ngươi làm sao tới?
Trần Mộ tò mò hỏi lại:
- Không có phiếu, cửa kiểm phiếu sẽ không cho vào.
- A, ngươi nói cái máy biết kêu chứ gì? Ta vỗ nó một chút, nó liền im lặng.
Vẻ mặt Weah rất tự nhiên.
Trần Mộ nhất thời đổ mồ hôi. Vỗ một cái sao? Liếc nhìn tay Weah, Trần Mộ không khỏi tưởng tượng cảnh tượng khi đó. Dựa vào lực lượng của Weah, vỗ một cái lên máy kiểm phiếu, đừng nói là máy kiểm phiếu, dù là máy móc cứng rắn hơn nữa cũng hỏng.
Nuốt nước miếng, Trần Mộ hỏi tiếp:
- Ngươi không ăn sao?
- Ăn?
- Làm sao để ăn?
Trần Mộ rất tò mò.
- Ta thấy nơi có nhiều thịt thì lấy xuống ăn.
Weah ngáp một cái:
- Có chút nhạt, bất quá so với ngươi làm thì dễ ăn hơn.
Trong đầu Trần Mộ lập tức hiện lên cảnh Weah đi tới một cửa hàng bán thịt để ăn, thấy phía trên một đống thịt, lợi dụng tốc độ kinh người lướt qua, thong dong từ trên lấy xuống vài chuỗi, sau đó nghênh ngang rời đi.
- Ngươi trở về cũng dùng cách đó sao?
Trần Mộ vô lực nhưng lại suy đoán con chó béo đang ngủ có liện hệ gì với Weah. Nếu như không liên quan thì sao Weah lại chạy xa như vậy? Bất quá Weah nói không biết, dường như hắn còn không nhớ ra. Trần Mộ đột nhiên lại nhớ một vấn đề khác:
- Ngươi làm sao biết con chó này ở thành phố Ameidaer?
- Nhìn thấy trên huyễn tạp truyền hình.
Trần Mộ lúc này mới hiểu ra. Hắn hiểu được câu nói lúc trước của Weah:
- Nó cũng là đoạt? Đoạt sao?
- Nó bị giam trong lồng. Ta vặn đứt lồng sắt, có sáu người đuổi theo ta, bị ta giết.
Vẻ mặt Weah lạnh nhạt không đổi sắc, ngữ khí tự nhiên kể về việc đầy máu tanh.
Sắc mặt Lô Tiểu Như trắng bệch, tay run rẩy, nước trà tràn đầy bàn.
Mặc kệ thế nào, Weah trở về, Trần Mộ rốt cục cũng yên lòng. Dựa vào thực lực của Weah, kì thật không cần lo lắng cho hắn. Nhưng Weah đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn xa lạ, giống như chuyện lần này, kì thật khá nguy hiểm. Nếu như thực lực đối phương rất mạnh, nếu như gặp cường giả chân chính hoặc bị vây công thì cho dù Weah cường hãn, Trần Mộ cũng không dám khẳng định hắn có thể sống sót hay không.
Có lẽ cao thủ như hiệu trưởng của Lục Đại, có thể bị mấy trăm thậm chí rất nhiều tạp tu vây công còn có thể sống sót. Nhưng đối với những tạp tu khác, dù là cao thủ nổi tiếng thì đối mặt với mấy trăm tên tạp tu cũng chỉ có nước bỏ chạy. Hết lần này tới lần khác, Weah không rành thế sự, rất dễ xảy ra chuyện. Trần Mộ tuy không sợ nhưng cũng không muốn gây chuyện, hắn cảm thấy không cần thiết.
Sắc mặt Lô Tiểu Như vẫn có chút trắng bệch, bị kích thích mãnh liệt. Khi Weah khen tay nghề nấu nướng của nàng, vẻ mặt nàng vô cùng mất tự nhiên. Con chó béo tựa hồ rất cơ trí, vừa nghe tới có ăn thì lập tức tỉnh lại.
Sau khi ăn xong, Weah vẫn thản nhiên như cũ, ngồi xem truyền hình tạp, chỉ có điều thêm một khối thịt tròn màu nâu trên đùi.
---------
Chú thích:
1: Kính nhi viễn chi: Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語•雍也):
Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知 矣。).
Tạm dịch như sau:
Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.
Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Chả hiểu sao tác giả lại dùng cái từ này để miêu tả Trần Mộ và Clio.
2: Đoạn này chắc tác giả miêu tả bốn người: Nhâm Văn Châu, Tiểu Man, Zuning cùng Giải Yến Bạch.
3: Nguyên văn: Màu rám nắng