Bagnell đối với lần hành động này khá hài lòng. Mãi đến bây giờ mới chỉ sử dụng lực lượng có hơn hai mươi tên tạp tu. Đối với nguy cơ trước mắt mặc dù vượt qua, nhưng hiện tại xem ra trận chiến này chỉ mới bắt đầu. Thực lực sử dụng càng ít, về sau lại càng có tác dụng hỗ trợ lớn.
Nếu như đem tất cả quân bài trong tay đều lộ ra cho người khác thấy thì không thể nghi ngờ là một điều cực kỳ nguy hiểm.
Song điều làm hắn ngạc nhiên nhất là lão bản kia đột nhiên phát uy. Hắn vẫn tưởng rằng lão bản đó chỉ là một vị chế tạp sư, không nghĩ tới hắn lại còn là tạp tu, hơn nữa còn là một vị tạp tu có thực lực cao cấp tạp tu. Khó trách lần trước mình hy vọng lão bản mang theo bảo tiêu xuất môn, lại bị hắn cự tuyệt.
Lại nghĩ đến một vài tên tạp tu thực lực mặc dù không tồi, nhưng là so với lão bản…ánh mắt Bagnell không khỏi nhìn về lão bản, trong lòng rất nhanh đưa ra kết luận: Kém rất xa.
Bản thân lão bản này quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản! Chế tạp lợi hại như thế, tạp tu cũng đồng dạng lợi hại, điều này làm cho hắn có chút bội phục. Bất quá, Bagnell ở phương diện này không có nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy Trần Mộ cả hai cái đều luyện, còn lợi hại như vậy, thật sự rất tài ba.
Bất quá, không đợi hắn tỉnh lại, đột nhiên một đội tạp tu bay về hướng này.
Đội tạp tu này ước chừng có hơn sáu, bảy chục người, mỗi người nhìn qua đều tương đối chật vật, rất nhiều người quần áo đều rách nát cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa trên mặt còn có chút bùn đất và cỏ dại.
Chứng kiến đội tạp tu này, Bagnell hơi biến sắc mặt.
Đội tạp tu này số lượng cũng không nhiều, nhìn qua rất nhếch nhác, nhưng tinh thần mỗi người đều hoàn hảo, ánh mắt có thần. Bagnell nhìn rất cẩn thận, thần thái những người này đều rất nhàn nhã, hơn nữa tư thế hết sức tùy ý, hoàn toàn không nhìn thấy những tạp tu bình thường phi hành kia phải cẩn thận khống chế cơ thể bản thân.
Cao thủ! Nhóm người này đều là cao thủ! Chỉ có cao thủ mới có thể tùy tâm sở dục, khống chế thân thể của chính mình.
Trên trán của Bagnell toát ra một tầng mồ hôi. Nhóm cao thủ này, tùy tiện một người chỉ sợ cùng với Giải Yến Bạch kém hơn một chút mà thôi. Mà khi Bagnell thấy rõ đầu lĩnh của nhóm người nọ, lập tức kinh hãi.
Tiếu Nguyên, là Tiếu Nguyên. Lại nói, Tiếu Nguyên cũng là một nhân vật truyền kỳ của Trung Đạt thư phủ. Hắn là đại đệ tử của Trung Đạt thư phủ Phủ chủ. Cũng là đại sư huynh của Mễ Hạ Thanh. Nếu như nói Giải Yến Bạch là nhân tài triển vọng thì Tiếu Nguyên đã thành danh nhiều năm. Hắn năm nay vừa qua bốn mươi lăm tuổi, đang đứng ở thời kỳ đỉnh cao của tạp tu.
Rất nhiều người suy đoán, thực lực của hắn bây giờ so với sư phụ Trung Đạt thư phủ phủ chủ cũng không sai lệch nhiều lắm. Tiếu Nguyên tốt nghiệp đã hai mươi năm, sau khi tốt nghiệp, hắn cũng không rời khỏi mà tiếp tục ở lại trường học. Điều khiến người khác thấy kỳ quái hơn nữa là hắn không có làm bất cứ chức vụ gì, mà chỉ chuyên tâm rèn luyện thực lực của bản thân, không màng đến việc bên ngoài.
Hai mươi năm, ngày ngày khổ luyện. Thực lực của hắn như thế nào, ai cũng không có cách nào xác thực.
Lúc Tiếu Nguyên còn làm đệ tử, sư phụ hắn còn chưa nhậm chức phủ chủ cho nên với việc dạy dỗ hắn cũng rất cẩn thận. Sau khi trở thành phủ chủ, có rất nhiều việc vặt vãnh. Việc truyền thụ kỹ xảo cho các sư đệ điều là do vị học trưởng này tới đảm nhiệm. Cho nên đối với thuộc hạ ở dưới mà nói, Tiếu Nguyên đã gần như một nửa là sư phụ.
Tiếu Nguyên đối với các vị học đệ của mình đều rất thương yêu, cho nên lần này tự dẫn đội đến đây, sau đó để cho học đệ Lao Hạo nghi binh tạo ra vẻ tiến công nghi binh, Tiếu Nguyên lại mang theo chừng một trăm tên tạp tu ngang nhiên tiến vào rừng rậm.
Những người bên cạnh hắn tất cả đều đã trải qua sự lựa chọn khắc nghiệt trong các cao thủ tạp tu của Trung Đạt thư phủ, thực lực của mỗi người đều mạnh mẽ vô cùng. Song cũng chính vì thế nên chỉ có bảy mươi hai người tới được thành Lars, những người khác đều chết ở giữa rừng cây.
Tiếu Nguyên thấy nơi này có một tòa trụ sở mới tinh, có chút giật mình. Đặc biệt là khi ánh mắt hắn nhìn thấy kiểu phân bố hỏa lực hình sao năm cánh bên ngoài căn cứ, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
“Tiếu đại, có việc gì sao?” Vị tạp tu ở bên cạnh hắn tò mò hỏi. Tiếu Nguyên tại Trung Đạt Thư Phủ là người rất được tôn kính, mọi người bình thường đều gọi là Tiếu Đại.
Tiếu Nguyên mày rậm mắt to, đầu nửa tấc, gương mặt góc cạnh rõ ràng, da tay rám màu đồng sắc, nhìn qua giống như đồng thiết đúc thành.
Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, chỉ vào trụ sở phía dưới nói : “Ta không nghĩ tới nơi này lại có thể thấy hải tinh bảo (Hải tinh bảo chướng – bảo chướng: cái thành nhỏ để phòng giặc- BA), kết cấu của loại pháo đài này phi phường chặt chẽ, cho dù là tạp phiến có uy lực cường đại muốn công phá pháo đài này thì phi thường khó khăn.”
“Hải tinh bảo?” Vị tạp tu kia nghe thấy thì vẻ mặt có hơi ngạc nhiên: “Loại địa phương nho nhỏ này cũng có Hải tinh bảo?”
“Tạm thời còn chưa xác định rõ ràng.” Tiếu Nguyên đưa mắt nhìn cái trụ sở này: “Xem ra người kiến tạo trụ sở này cũng có chút thực lực.”
“Chi bằng chúng ta đi thăm dò ...?” Vị tạp tu kia đề nghị.
Tiếu Nguyên lắc đầu: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta lo làm chính sự trước đã.” Hắn có chút lo lắng nhìn một mảng người đông nghịt, xem qua rất đồ sộ. Bởi vậy cũng có thể thấy được tình huống bi thảm khi chiến đấu, đây cũng là điều mà Tiếu Nguyên đang lo lắng.
Ngay lúc này, đột nhiên một khối thủy tinh từ trụ sở bay lên, lộ ra mấy người.
Trần Mộ, Bagnell, Tiêu Tư…Đáng tiếc, Weah không có ở đây, bằng không dựa vào sát khí của hắn, nói không chừng có khả năng hù dọa đám tạp tu này.
Trong lòng Trần Mộ thoáng nhiên bỏ qua cái loại ý niệm này trong đầu.
“Tiêu Tư hiệu trưởng!”
Tiếu Nguyên hơi sửng sốt, hắn hiển nhiên có chút ngỡ ngàng. Bất quá hắn không hiểu thế nào ở chỗ này mà lại gặp phải Tiêu Tư? Tư Nguyên học viên cách ở đây rất xa, hắn không có nghe được tin tức nào nói Tiêu Tư ở chổ này. Bất quá, nếu Tiêu Tư ở chổ này thì Hải tinh bảo tồn tại cũng tương đối bình thường.
Hắn tập trung nhìn vào Tiêu Tư. Tiêu Tư cũng có đủ điều kiện để hưởng thụ đãi ngộ này.
Hắn không chỉ có lực chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa còn là hiệu trưởng một trường, Tiếu Nguyên đương nhiên không dám thất lễ. Tạp tu chung quanh hắn cũng sôi nổi hành lễ, người có tên, cây có bóng, danh tiếng của Tiêu Tư bọn họ đều nghe qua.
“Quý giáo quả nhiên lợi hại!” Tiêu Tư khiêm tốn cười, hướng tạp tu đó làm lễ, thản nhiên nói:
“Không nghĩ lại gặp Tiếu Đại ở chỗ này, xem chừng quý giáo lần này nhất định không đạt không về a!” Hắn cùng Tiếu Nguyên trước kia có quen biết, nhưng cũng chưa từng giao thủ qua.
Khuôn mặt như cổ đồng của Tiếu Nguyên mang theo vài phần cảnh giác, lại mang theo vài phần tôn kính: “Tiêu Tư hiệu trưởng khéo nói đùa.” Ánh mắt hắn lúc này lướt vào mấy người bên cạnh, vừa nhìn đến Trần Mộ thì không khỏi ngừng lại trên người hắn một hồi, hơi lộ ra vẻ mặt kinh sợ. Bất quá hắn thu liễm rất nhanh, ngoại trừ Tiêu Tư, bên cạnh hắn còn có vị thiếu niên kia, thì những người khác đều không đáng để lo lắng, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tiêu Tư xuất hiện ở nơi này, khiến trong lòng hắn có chút bất an.
Nếu như thực lực của đối phương chỉ có như vậy, chỉ bằng một Tiêu Tư cùng đệ tử hắn cũng không đủ để dao động đại cục. Tiếu Nguyên thấy Trần Mộ đứng ở bên cạnh Tiêu Tư, lại lầm tưởng hắn là đệ tử của Tiêu Tư.
Tư Nguyên học viện xem ra lại có thêm một vị cao thủ! Trên mặt Tiếu Nguyên không có biểu tình, trong lòng thầm nghĩ.
Vị thiếu niên này niên kỉ còn trẻ, nhưng cường độ cảm giác đã có chút thâm hậu, vượt xa ở hắn lúc bằng tuổi. Hơn nữa càng làm hắn kinh ngạc chính là cảm giác của bản thân cư nhiên lại bị hắn phát hiện.
Hắn nhìn về phía Trần Mộ, trong ánh mắt không tránh khỏi mang theo vài phần tư vị tán thưởng, một vị thanh niên cực kì có tiềm năng, chỉ tiếc đã thuộc về Tư Nguyên học viện.
Bất quá không thể nghi ngờ là bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm, Tiếu Nguyên làm vẻ mặt xin lỗi đối với Tiêu Tư nói : “Tiếu Nguyên vốn có chuyện quan trọng bên người, muốn đi trước một bước, ngày sau có cơ hội, vẫn mong hiệu trưởng chỉ điểm một ít.”
Tiếu Nguyên hành lễ với Tiêu Tư, liền mang theo nhóm tạp tu vội vã rời đi.
Tiếu Nguyên là lo lắng cho tiểu sư đệ bị đối phương phát động công kích sớm hơn hắn dự đoán, lần này bọn họ đến, cũng không phải vì Mễ Hạ Thanh, mà nguyên nhân còn lại là kỹ thuật Trung Châu tập đoàn của Trung Đạt thư phủ rất hữu dụng. Vô luận là như thế nào, bọn họ cũng muốn đem cái kỹ thuật này mang về. Chỉ là trong lòng Tiếu Nguyên, an nguy của tiểu sư đệ so với kỹ thuật hạng nhất còn quan trọng hơn nhiều.
Nhóm tạp tu đến nhanh, đi cũng nhanh, bọn họ chỉ đi ngang qua, liếc mắt nhìn trụ sở một cái.
Bất quá ngay cả như vậy, Bagnell cũng sợ đến không dám tùy tiện.
Chỉ là, những người này đến tột cùng là từ đâu ra chứ? Tất cả thông đạo đều do Liên Bang tổng phủ khống chế. Ánh mắt của hắn rơi vào những bộ quần áo chật vật của mấy người này, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia linh quang.
Thôn quê! Bọn họ nhất định là từ địa phương khác xuyên qua sâm lâm, đi một vòng lớn tiến vào thành Lars.
Bagnell càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình không sai, hơn nữa hắn còn chứng kiến một ít cỏ dại trên những người này.
Nhóm tạp tu này đến thành Lars trực tiếp thay đổi chiến cuộc.
Cái này giống như là cấp bậc cao thủ, bọn họ căn bản không thể trêu vào. Càng huống chi đội ngũ bảy mươi người đủ để đem trụ sở này quét sạch.
Tiêu Tư khẽ thở dài: “Xem bộ dáng lần này Liên Bang tổng hợp học phủ thảm rồi.” Vẻ mặt hắn cũng không có cao hứng lắm. Thực lực của hắn so với Tiếu Nguyên cũng ngang ngửa nhau, nhưng hắn cũng không vì chuyện này mà để trong lòng. Chỉ là hắn thấy Trung Đạt thư phủ tùy tiện liền có thể đưa ra một nhóm tạp tu có thực lực hùng hậu. Nhưng Tư Nguyên học phủ dù xuất hết toàn lực, xuất ra một đội hình xa hoa như vậy rất là khó khăn.
Mắt hắn đỏ lên.
Lục Đại quả nhiên vẫn là Lục Đại, thực lực không phải các trường học khác có thể so sánh.
Tình hình chiến đấu ở thành Lars tới hồi kịch liệt nhất, Mễ Hạ Thanh cũng có vài chỗ bị thương, hắn cắn răng kiên trì. Lúc Tiếu Nguyên bọn họ đến, cũng giống với suy nghĩ của Tiêu Tư, trực tiếp thay đổi chiến cục.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện, Tổ Trữ bọn họ đến bây giờ còn chưa hiểu được bọn người Tiểu Nguyên là chui ra từ đâu.
Mỗi người ở Trung Đạt thư phủ tinh thần tự nhiên đại chấn, mà Liên Bang tổng hợp học phủ sắc mặt lại như tro tàn. Thực lực của tạp tu này so với tạp tu của Liên Bang tổng hợp học phủ cao hơn một bậc, hơn bảy mươi người đang ở chiến trường đấu đá bừa bãi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trận chiến này người thắng là ai cũng không còn là nghi vấn, còn lại chỉ là thời gian. Khi Tiếu Nguyên mang theo hơn bảy mươi vị cao thủ đánh vu hồi từ một bên, xuyên ngang qua khu rừng, đến thành Lars, kết quả trận chiến này đã được xác định.
Mà lúc này, trận chiến đấu kia đã lặng lẽ bắt đầu.