Khí sắc của Bàn tử có vẻ không tốt lắm: “Nghe được tin tức về việc phong tỏa chưa?”
“Nghe rồi.” Trần Mộ gật đầu.
Trên mặt Bàn tử đầy vẻ khổ tâm: “Lần này ta thảm rồi. Trong đấu giá thành còn rất nhiều hàng đáng giá, nếu bọn họ thật sự đánh nhau thì ta thiệt hại đến chết mất.
“Vậy làm sao đây?” Trần Mộ cũng nhíu mày, hắn không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả.
Bàn tử than nhẹ: “Ta đem hàng chuyển đến chỗ ngươi vậy, sự phòng hộ trong kho hàng của ta kém xa chỗ ngươi, để ở chỗ ngươi ta có thể yên tâm hơn.”
“Được.” Trần Mộ sảng khoái đáp ứng, mặc dù sự tin tưởng của Bàn tử làm hắn có chút ngạc nhiên.
Tựa hồ đoán được ý nghĩ của Trần Mộ , Bàn tử càng thêm cười khổ: “Ngươi không hiết, hiện tại ta không thể thuê được người. Lực lượng của ta cũng nhỏ đến đáng thương, hơn nữa đám người này căn bản không dủng được. Sự kiêu ngạo của đám Lục Đại ngươi cũng không thể không biết, loại tiểu nhân vật như ta trong mắt bọn họ chả là cái quái gì cả. Ít nhất chỗ ngươi còn có Tiêu Tư nên bọn họ còn cố kỵ. Hiện tại chỗ ngươi là nơi an toàn nhất ở thành Lars.”
Trần Mộ ngạc nhiên, không nghĩ tới theo Bàn tử thì chỗ mình thành nơi an toàn nhất.
Bàn tử hừ lạnh một tiếng: “Ta cuối cùng cảm thấy trận chiến này sẽ có kết quả rất nhanh. Hiện tại thông đạo ra ngoài đều nằm trong tay Liên bang tổng hợp học phủ và Trung Châu tập đoàn tại Trung Đạt thư phủ. Có điều cục diện giằng co càng lâu thì Liên bang tổng hợp học phủ càng có lợi, bọn họ có thể bổ sung lực lượng không ngừng. Mễ Hạ Thanh không phải là đứa ngốc, ta đoán hắn tranh thủ lúc này lực lượng hai bên không chênh lệch nhiều, sẽ thử phá vòng vây.”
Quả nhiên khả năng dự đoán thế cục của ai cũng mạnh hơn mình rất nhiều a!
“Liên bang tổng hợp học phủ khẳng định cũng biết điều này và phòng bị Trung Đạt Thư Phủ đột phá. Hắc hắc, sợ rằng trận chiến đấy là một hồi đại chiến a!” Bàn tử cười khổ càng đậm: “Bọn họ đánh càng mạnh, chúng ta càng bi thảm.”
Sắc mặt Bàn tử lại trở nên nghiêm trọng: “Hiện tại có người đang bắt đầu tập hợp lực lượng trong tay chúng ta. Nếu lực lượng của tất cả những nhân vật có máu mặt ở thành Lars được tập hợp lại thì đấy cũng là một lực lượng tương đối đáng sợ!”
“Đây là chuyện tốt a!” Trần Mộ nói: “Như vậy thì ngươi an toàn rồi còn gì?”
“Lão đệ, ngươi nghĩ đơn giản quá đấy!” Bàn tử than nhẹ: “Hiện tại mọi người mặc kệ người khác, nước giếng không phạm nước sông nên người ta không nhúng tay vào chuyện của ngươi. Nhưng khi lực lượng này được tập hợp lại. Hắc hắc, đến lúc đó…
ngươi làm cái gì không phải do ngươi quyết định nữa! Hơn nữa bây giờ là thời gian chiến tranh, phương pháp diệt trừ đối phương nhiều lắm. Người đứng ra tổ chức việc này chưa chắc đã mang ý tốt.”
Trần Mộ im lặng, trước kia hắn gặp một ít tổ chức, ngay từ đầu bọn họ giơ cờ hiệu trợ giúp bình dân nhưng sau một thời gian sẽ biến chất thành công cụ trên tay ai đó.
“Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì?” Trần Mộ quan tâm hỏi. Nghe Bàn tử nói như vậy, hắn cảm giác được tình cảnh của Bàn tử không ổn lắm. Quan hệ của hắn với Bàn tử đã không phải là đối tác hợp tác đơn thuần. Sự trợ giúp của Bàn tử hắn vẫn nhớ rõ trong lòng.
Bàn tử lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Hiện tại ta cũng không biết. Đi nước nào tính nước đấy thôi.
Bây giờ những người này cũng không dám dùng vũ lực.” Âm thanh chuyển lạnh: “Hơn nữa ta cũng không dễ chọc như vậy.”
Trần Mộ suy nghĩ một chút, nói: “Hay là ngươi đến chỗ ta đi.”
Bàn tử sửng sốt, rồi cười lớn: “Lão đệ không cần lo lắng cho ta. Ha ha, lão ca ta đã gặp nhiều sóng gió rồi, những người này chỉ là nhân vật không nhập lưu thôi. Tuy nhân vật sau lưng chúng cũng có chút trình độ nhưng muốn uy hiếp ta thì bọn chúng vẫn chưa đủ trình!” Sau đó vẻ mặt Bàn tử trở nên nghiêm túc: “Bất quá ta định đưa con ta đến chỗ ngươi, ngươi chăm sóc giúp ta một thời gian.”
“Được!” Trần Mộ không do dự gật đầu. Đồng ý gửi con cho người khác vào lúc này mới thấy cần bao nhiêu tín nhiệm.
Bàn tử có chút buông lỏng, mỉm cười: “A a, ta cũng không có gì phải lo lắng nữa. Sắp tới, bố cục của Thành Lars có thể được chia lại lần nữa. Ta sẽ cho Hề Bình dẫn bọn hắn đến chỗ ngươi, Hề Bình theo ta rất nhiều năm, làm việc lão luyện, rất ít khi sơ suất, ngươi có thể giao hậu cần cho hắn.”
“Ừ, được!” Trần Mộ gật đầu, mỗi tội hắn có chút lo cho Bàn tử.
Bàn tử nhìn Trần Mộ thật sâu rồi nói: “Kỳ thật từ lần gặp đầu tiên ta đã thấy hợp với lão đệ. Lão đệ là người thành thật, không tham tiện nghi, không có nhiều tâm tư dối trá hơn nữa gặp chuyện lại quả quyết, theo đạo lý ta không có gì phải lo lắng. Hơn nữa hiện tại ngươi có Bagnell trợ giúp, sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật phong vân. Chỉ là lão đệ nhất định phải nhớ kỹ một chuyện!”
Trần Mộ chăm chú lắng nghe, hắn biết chuyện Bàn tử nói với hắn chắc chắn rất quan trọng.
“Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, hiện tại ngươi không phải một mình! Bất cứ quyết định nào của ngươi đều quyết định sự sống chết của mấy trăm thủ hạ. Ài, trong mắt ta, một lão bản đủ tư cách không thể chỉ nhìn ích lợi của hắn, hắn phải đại biểu cho ích lợi của cả tập thể. Chỉ có như vậy ngươi mới có thể củng cố được vị trí lão bản, những người khác mới đồng ý phục vụ ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải biết chính mình muốn gì, không thể vì người khác mà hy sinh cuộc sống của chính mình. Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Bàn tử nói cực kỳ trịnh trọng.
Trần Mộ gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Bàn tử cười nói: “Không nên ngại lão ca dông dài. Được rồi, có lẽ Hề Bình sắp đến nơi rồi.”
Sau khi ngắt độ nghi, Trần Mộ còn đang suy ngẫm về những gì Bàn tử vừa mới nói, cũng có chút ngộ ra.
Không lâu sau, Hề Bình tới, đi theo hắn là một đoàn xe lớn, lần này quy mô của đoàn xe lớn hơn lần trước rất nhiều.
Hề Bình và Trần Mộ đã rất quen, công việc tiến hành rất thuận lợi, Con trai của Bàn tử khoảng bảy tám tuổi, cơ thể cân đối, hoàn toàn không béo như Ngưỡng An, nhìn qua lanh lợi hơn nhiều. Một đôi mắt với con ngươi như bảo thạch làm Trần Mộ nhớ tới Lí Độ Hồng. Tên hắn là Ngưỡng Ba, rất nghe lời.
Có lẽ là Bàn tử dặn dò trước khi đi nên khi chứng kiến Trần Mộ , Ngưỡng Ba hơi cẩn thận chào một tiếng: “Thúc thúc.”
Trần Mộ sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người gọi hắn là thúc thúc.
Hắn xoa đầu Ngưỡng Ba, ôn nhu nói: "Tiểu Ngưỡng Ba, khoảng thời gian này ở chỗ thúc thúc chơi nhé.”
“Vâng, cám ơn thúc thúc.” Ngưỡng Ba cười ngọt ngào.
Hề Bình tới, nói với Trần Mộ : “Tào tiên sinh, hàng đã chuyển vào trong kho. Lão bản nói một số thứ để trong đấy không bằng lấy ra dùng, bảo tiểu nhân mang chúng đến.”
Trần Mộ trong lòng ấm áp, gật đầu: “Ừ, lão đến quản việc này đi.”
Hề Bình cúng không từ chối, chỉ trả lời: “Vâng!” Rồi đến sắp xếp kho hàng, lần này Bàn tử đem toàn bộ tài sản chuyển đến đây.
Trần Mộ đánh hơi thấy chút bất an.
Bagnell thấy tiểu Ngưỡng Ba thì ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa sợ hãi gọi: “Tiểu Ngưỡng Ba!”
“Bagnell thúc thúc!” Tiểu Ngưỡng Ba chạy về phía Bagnell.
Sau khi tiểu Ngưỡng Ba chạy đi chơi, lông mày của Bagnell lập tức nhăn lại: “Xem ra tình hình của Ngưỡng An không ổn lắm.”
Đối với phán đoán tình hình, Trần Mộ cảm thấy mười người như mình cũng kém Bagnell nên nói lại toàn bộ đoạn đối thoại với Bàn tử.
Nghe xong, Bagnell biến sắc: “Ngưỡng An có nguy hiểm!”
Trần Mộ cả kinh: “Sao thế?”
“Hừ, Bàn tử lưu lại đường lui cho mình chứng tỏ hắn không đủ tin tưởng. Có thể làm Bàn tử không đủ tin tưởng chắc chắn không phải nhân vật bình thường. Bằng vào đám giá áo túi cơm của Thành Lars chắc chắn không thể làm hắn kiếng kị. Nhân vật sau màn là ai đây?” Bagnell tự nhủ.
Trần Mộ đang nghĩ thầm.
Bagnell đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, trầm giọng nói: "Ta biết là ai rồi!”
“Là ai?” Trần Mộ hỏi.
“Pháp Á! Chắc chắn là Pháp Á!” Giọng nói của Bagnell vô cùng kiên định: “Ta chắc chắn Pháp Á không thể không chịu nổi một đòn cũng không thể ngu xuẩn như vậy. Bọn chúng chắc chắn có đòn dự phòng nào đó, nhân vật sau màn lúc này chắc chắn là Pháp Á!”
Bagnell lại nhíu mày: “Nhưng nếu là Pháp Á thì bọn chúng có mục đích gì đây? Cho dù bọn chúng tập trung nhóm người này cũng không thể chống lại Trung Đạt Thư Phủ hoặc Liên Bang Tổng Hợp Học phủ. Vậy thì mục đích của bọn chúng là gì?”
Vấn đề như vậy với Trần Mộ tương đương với đánh đố.
Bagnell vẫn vắt óc suy nghĩ. Hành động của Pháp Á hắn còn chưa đoán được. Nhưng hắn cũng biết, lúc này bọn hắn không có năng lực trợ giúp Ngưỡng An. Tiêu Tư đồng ý ở đây tọa trấn nhưng không đồng ý ra tay thay bọn họ.
Cao thủ như Tiêu Tư sẽ không ra tay tùy tiện.
Hơn nữa căn cứ vào hiệp nghị, Trần Mộ cũng không có cách làm đối phương thay mình làm chuyện này. Việc bọn họ có thể làm lúc này là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Ngay cả người chậm chạp như Trần Mộ cũng đánh hơi được mùi của nguy hiểm.
Bão táp có vẻ sắp đến rồi.