Không còn thời gian nữa, hắn đã không còn thời gian đi thử nghiệm những loại kết cấu khác. Chỉ vài giây nữa, không, có lẽ chỉ cần nửa giây thôi, hắn cũng sẽ giống như góc áo vừa rồi hóa thành tro bụi.
Mọi thứ trước mắt dường như thoáng trở nên thong thả rất nhiều.
Cảm giác đã bị nguy hiểm kích thích, điên cuồng vận chuyển với tốc độ nhanh chưa từng có, nhưng thần kì là trong lòng Trần Mộ cảm thấy bình tĩnh vô cùng, so với những lúc nín thở trong nước để rèn luyện cảm giác còn muốn bình tĩnh hơn.
Giống như một người đứng ngoài xem, trong tình trạng tỉnh táo đánh giá chính mình, đánh giá những gì mà mình đang gặp phải. Nhưng trên thực tế, hiện tại chính mình đang gặp phải nguy hiểm gấp nhiều lần, so với ngày thường nín thở trong nước để rèn luyện cảm giác còn muốn nguy hiểm gấp trăm lần.
Ầm! Cảm giác tựa hồ xảy ra biến hóa gì đó, cảnh vật xung quanh chợt rõ ràng hơn trước rất nhiều. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được những kết cấu tia điện cơ hồ áp vào mặt hắn, mỗi một chi tiết đều cực kì rõ ràng.
Trần Mộ không nhịn được lại một lần nữa lộ ra vẻ cười khổ, không thể ngờ, cảm giác của chính mình lại xảy ra đột phá trong khoảng khắc cuối cùng khi tính mạng sắp chấm dứt! Càng làm cho hắn cười khổ chính là sự đột phá cảm giác lại không đưa tới một chút trợ giúp nào cả.
Đột nhiên vẻ mặt cười khổ chợt ngừng lại.
Quầng sáng màu hổ phách trước người Trần Mộ đột nhiên tản mát ra một loại dao động năng lượng mà hắn chưa bao giờ gặp. Lúc này quầng sáng do Luân tạo ra vừa chuyển động hết một vòng.
Lưới điện đang cấp tốc co vào đột nhiên ngừng lại, lúc này lưới điện cách Trần Mộ chỉ một cm mà thôi. Lưới điện đột nhiên ngừng lại giữa không trung, trong chớp mắt nó bắt đầu vặn vẹo biến hình tựa như một bàn tay rất lớn đang giãy dụa trong cái lưới do vô số tia điện tạo thành.
“ A!” Giọng nói của người thanh niên tóc trắng không còn bình tĩnh nữa mà mang theo vẻ kinh ngạc vô cùng.
Những tia điện ở gần bắt đầu hướng quầng sáng đi tới, rất nhanh quầng sáng giống như một hố đen hút sạch toàn bộ lưới điện vào trong nó. Trong con mắt của Trần Mộ thì cả quá trình dường như rất chậm, trên thực tế chỉ là trong chớp mắt, toàn bộ lưới điện hoàn toàn bị hút vào trong quầng sáng. Quầng sáng chuyển từ màu hổ phách sang màu trắng bạc, trôi nổi giữa không trung, không hề nhúc nhích.
Kế tiếp sẽ phát sinh những gì? Trần Mộ không biết nhưng hắn phản ứng cực nhanh. Trước khi lưới điện biến mất một khắc, hắn bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành việc ngừng hoạt động của tạp phiến.
Bất chấp quầng sáng này sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Trần Mộ quyết đoán chuyển sang sử dụng Thoát vĩ toa, tấm tạp phiến mà hắn quen thuộc nhất.
Mặc dù lưới điện bị phá tan hoàn toàn, nhưng quầng sáng không biến mất mà vẫn trôi nổi giữa không trung. Trần Mộ rốt cuộc có thể thả lỏng cơ thể một chút. Khi ngẩng đầu trở lại, ánh mắt của hắn tràn ngập sự lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Vô luận là ai, đều khó có thể giữ bình tĩnh trong tình huống vừa rồi, hành động vô lễ của đối phương hoàn toàn chọc giận Trần Mộ. Không một chút do dự, tay hắn vung lên, vài đạo năng lượng của Thoát vĩ toa phát ra. Động tác dưới chân rất nhanh, thân ảnh thoáng một cái, hướng đối phương đánh tới.
Tiếng rít kì dị phát ra nhất thời tràn ngập toàn bộ căn cứ!
Bagnell và Hề Bình đang bộn bề công việc bỗng nhiên thần sắc biến đổi, âm thanh này bọn họ rất quen thuộc, là âm thanh phát ra khi ông chủ chiến đấu!
“ Tập trung! Toàn đội tập trung!” Hai con mắt của Bagnell chuyển sang màu đỏ đậm, hét lên thật to. Nếu như có người ở gần, có thể nhìn thấy ánh lửa trong mắt hắn đang hiện lên điên cuồng. Lúc này Bagnell tựa như một con sư tử bị chọc giận, nhắm thẳng kẻ thù phóng tới.
Nghe thấy tiếng rít vang lên, tất cả mọi người vội vàng chạy tới.
Phản ứng của Điểu Vũ và Trữ Nhạc nhanh nhất. Tầng bảy! Trong mắt của hai người hiện lên một tia sáng mãnh liệt, cùng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng hướng về phía tầng bảy lao tới.
Tập Thụy Nhất vốn đang ở trong phòng trị liệu phụ trợ Tô Lưu Triệt Nhu cũng lao ra, bay lên trời.
Một bóng người giống như khói nhẹ nhàng xuất hiện phía trước mọi người, áp sát vách tường, giống như quỉ mị tiến lên tầng bảy, là Duy A.
“Cao thủ vô tạp lưu? Thật không ngờ, bây giờ còn có cao thủ vô tạp lưu lợi hại như vậy sao?” Trong đám người không thiếu những người có ánh mắt tinh minh không nhịn được mà kinh ngạc hô lên.
“Vô tạp lưu? Đầu óc ngươi có vấn đề thật rồi! Vô tạp lưu bị đào thải đã bao nhiêu năm, như thế nào có cái gì cao thủ? Ta dám chắc tên kia sử dụng một loại khí lưu tạp nào đó, có gì mà kinh ngạc!” Ngay lập tức có người phản bác.
Trong nháy mắt năm tiểu đội tạp tu đã hoàn thành tập kết.
Lúc này Bagnell đã tỉnh táo trở lại:
“Tiểu đội một, ba, năm nhanh chóng tiến lên tầng bảy, những tiểu đội còn lại chuẩn bị tùy thời tiến hành trợ giúp.”
Mọi người vừa chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh thì một bóng người đột nhiên từ tầng bảy vọt ra, mà phía sau hắn lại còn có một đạo hư ảnh.
“Không chơi! Không chơi!” Người phía trước liều mạng phóng đi, gấp gáp muốn thoát khỏi bóng phía sau. Nhưng đạo hư ảnh ở phía sau bám dai như đỉa, vô luận hắn biến hướng như thế nào cũng không thoát.
Mọi người ở phía dưới ngửa mặt nhìn lên, hai mắt trợn tròn.
“Người kia không phải là Tiếu Ba hay sao? Hình như ta đang hoa mắt?” Có người nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy… chính là hắn…” Người bên cạnh thì thào một cách vô thức.
Trong đại sảnh lạnh ngắt như tờ, chỉ nghe thấy Tiếu ba oa oa kêu to, trốn tránh khắp nơi chật vật đến cực điểm.
Bagnell cũng trợn tròn mắt, hắn biết rõ người phía sau là ai. Ông chủ, đó chính là ông chủ! Chứng kiến cặp mắt đỏ lừ của ông chủ, bộ dạng đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi, Bagnell không khỏi cảm thấy lạnh người.
Ông chủ nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng a!
Hắn không nhịn được thầm đoán xem kẻ đang chạy phía trước đã làm gì? Không thể ngờ lại có thể kích nộ một người hiền lành như ông chủ đến mức muốn đem người kia chặt thành trăm mảnh.
Sau khoảng mười giây, mọi người mới bắt đầu có phản ứng, xôn xao hẳn lên, đám người phía dưới thoáng một cái đã ồn ào như chợ!
Người này là ai? Không thể ngờ lại có thể đuổi đánh Tiếu Ba!
Tiếu Ba là ai? Là tạp tu mạnh nhất trong căn cứ! Là siêu cấp tạp tu, hắn một mình vào rừng nửa năm mới trở về một lần! Một vị tạp tu thuộc loại nhân vật đứng đầu không ngờ lại đang bị người đuổi đánh? Hơn nữa còn bị truy đuổi đến mức không có khả năng đánh trả?
Kẻ ở phía trước bị truy đuổi đến mức chật vật không chịu nổi, tóc tai bù xù, luôn miệng la hét. Thật sự có còn là Tiếu Ba sạch sẽ, phong độ, cao ngạo, luôn tản ra khí thế cường đại dọa người sao?
Lúc này một số tạp tu ở phía dưới đã nhận ra Trần Mộ.
“Là ông chủ trẻ tuổi kia!”
“ Là người tình của nữ y vụ tạp tu kia!” Người này đối với Tô Lưu Triệt Nhu vẫn nhớ mãi không quên.
Một người đang đứng ở bên cạnh hắn, dường như là thủ lĩnh của cả nhóm đột nhiên biến sắc, vội vàng nói:
”Câm miệng, ngươi không muốn sống nữa thì cũng không nên liên lụy chúng ta! Người ta có thể đuổi giết Tiếu Ba, giết chúng ta chẳng phải giống như giết gà hay sao?”
“ Lão đại, gà không chạy thoát nhưng chúng ta có thể chạy thoát!” Người này nhịn không được mà nói.
Tên thủ lĩnh không nhịn được nữa, đạp hắn ngã xuống đất, mắng to:
“Chạy thoát sao? Ngươi nhìn xem, Tiếu Ba hiện bị đuổi chạy như gà kia kìa! Ngươi so với Tiếu Ba thì như thế nào? Tiếu Ba hiện tại không bằng một con gà, ngươi còn muốn so với gà sao?”
Vô duyên vô cớ, mới ra khỏi cửa đã suýt bị giết chết. Đổi lại là người khác cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu, Trần Mộ trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hận không thể ngay lập tức đem gã tóc trắng kia đốt thành tro bụi!
Hai con mắt đỏ như máu, dưới cơn thịnh nộ, thân pháp của hắn được phát huy đến mức tận cùng. Nhờ những kĩ xảo do Duy A và ma quỷ nữ truyền thụ mà hắn hiện tại nhanh như một tia chớp, một tia chớp màu đen. Cảm giác vừa mới đột phá càng gia tăng sức chiến đấu của hắn.
Thoát vĩ toa trên tay Trần Mộ hướng thẳng tên chết tiệt trước mặt mà bắn, hận không thể bắn nát mông hắn thành cái rổ.
Tiếu Ba có thể một mình trong rừng xông xáo lâu như vậy, thực lực của hắn tự nhiên là cường đại vô cùng. Chỉ là phương thức chiến đấu của Trần Mộ thật sự làm cho người khác vô cùng đau đầu.
Tiết tấu chiến đấu của Trần Mộ rất nhanh làm cho Tiếu Ba cảm thấy quắn lên đến phát cuồng. Hơn nữa hắn phiêu hốt vô cùng, lúc gần lúc xa, lúc thì bắn xa, lúc thì cận chiến!
Tên quái vật này không biết từ đâu chạy tới!
Hắn đến tột cùng là vô tạp lưu hay là tạp tu? Trông thì gầy nhưng lực bộc phát sao lại trâu thế? Độ linh mẫn của cảm giác không ngờ là không kém mình bao nhiêu. Tạp tu chính quy bây giờ cũng tập chạy bộ sao? Năng lượng toa trên tay hắn cũng quá ác, lồng năng lượng của mình không ngờ chỉ có thể đỡ được ba phát, còn cái vòng sáng kì quái, ngay cả năng lượng cũng có thể hấp thu sao?
Điểm chết người chính là người này chuyên môn du đấu, thật là xảo quyệt và nham hiểm! Tiếu Ba không chỉ không tìm được cơ hội ra tay mà còn bị hành hạ đến mức choáng váng đầu óc, hoa cả mắt, khóc không ra tiếng!
Đừng tưởng rằng ta không có cách nào! Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương!
Tiếu Ba nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cực kì phẫn nộ. Vừa định xoay người thì đột nhiên nghe được tiếng rít nhất thời hồn phi phách tán. Động tác dưới chân so với ý nghĩ còn muốn nhanh hơn, oạch một cái liền vọt thật xa, vừa phi thân vừa liếc mắt nhìn. Không được, mạng nhỏ quan trọng hơn, chạy thôi!
Tên tóc trắng phía trước sử dụng khí lưu tạp cực kì thành thục. Đến giờ Thoát vĩ toa của Trần Mộ chỉ tạo ra vài lỗ thủng trên quần áo hắn chứ chưa được tích sự gì. Cảm giác của đối phương rất nhanh nhạy, chỉ cần có một chút năng lượng dao động là hắn có thể phát hiện.
Đám đông phía dưới, người người đều ngửa mặt nhìn hai người bay tới bay lui trên bầu trời. Một màn biểu diễn truy kích và phản truy kích cực kì đặc sắc đang diễn ra, nếu có thể học được một chút thì lợi ích không phải là nhỏ.
Người đuổi theo phiêu hốt quỷ dị, lợi dụng tất cả các điều kiện đến cùng cực. Người chạy trốn trơn trượt như mỡ, mặc dù có chút chật vật nhưng chưa hề bị thương.
Những tạp tu thủ hạ của Trần Mộ thấy vậy đều tấm tắc không thôi, không ngừng trao đổi một chút tâm đắc. Điểu Vũ, Trữ Nhạc và Tập Thụy Nhất ba người không ngừng vung tay chỉ trỏ, dường như đang cực kì hưng phấn.
“Chuyện gì xảy ra?” Tiêu Lập Thiến kinh ngạc, giật mình nhìn hai bóng người một trắng một đen.