“Tinh viện cùng Khổ Tịch tự?” Trần Mộ sửng sốt.
Bọn họ chạy tới chỗ này làm gì?
Hề Bình nhìn vẻ mặt của Trần Mộ, biết ông chủ không chú ý tới với tình thế gần đây của liên bang, lập tức đem tin tức Tinh viện cùng Khổ Tịch tự liên hợp tạo thành y vụ tạp tu đoàn tới thành Lars chữa trị cho bình dân bị thương nói một lần.
Đường Hàm Phái trấn giữ thông đạo duy nhất đồng ý cho liên đội tiến vào.
“Bọn họ làm thế nào tìm được nơi này?” Trần Mộ nghĩ mãi vẫn không ra, Tinh viện và Khổ Tịch tự sao lại tìm tới chỗ mình được?
Hề Bình cười khổ nói: “Ông chủ, ngài không nhớ sao, lần trước Pháp Á mang theo bình dân muốn đánh vào trụ sở, trong số bình dân này còn rất nhiều người đang ở bên ngoài trụ sở, bọn họ không dám rời khỏi.”
Trần Mộ lúc này mới nhớ ra chuyện đó, hỏi: “Hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu bình dân?”
“Khoảng chừng mười lăm vạn.”
Suy nghĩ một lát, Trần Mộ nói: “Chuyện này ngươi và Bagnell quyết định đi, ta không có ý kiến. Đúng rồi, Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư đâu?” Nhớ tới nàng cũng là y vụ tạp tu, hẳn là càng dễ tiếp xúc với bọn họ.
“Nàng mấy ngày nay vẫn ở bên ngoài trụ sở chữa trị cho những bình dân bị thương. Tô Lưu tiểu thư là y vụ tạp tu thiện lương nhất mà ta từng thấy!” Ngữ khí của Hề Bình không khỏi mang theo tôn kính, song vẻ mặt của hắn có chút quái dị: “Ông chủ, ngài thật sự không muốn gặp mặt người phụ trách của Tinh viện và Khổ Tịch tự sao?”
Câu nói của Hề Bình là có ý của nó, một vị tạp tu bất kỳ ở Lục Đại tiến vào khu dân cư phổ thông, bất kể là thế lực nào đều sẽ đón tiếp, tôn sùng như thượng khách. Mà hiện tại hai nhà cùng dắt nhau đến, lại càng không phải tạp tu bình thường, lúc này người dẫn đầu khẳng định không phải nhân vật bình thường.
“Ta không muốn gặp.” Thái độ của Trần Mộ rất kiên quyết. Nói giỡn sao, khúc mắc của hắn và Tinh viện không hề nhỏ, lúc đó hắn bị ma quỷ nữ khống chế, không có một con đường sống nào, thân bất do kỷ, phát sinh xung đột với Tinh viện. Mặc dù Tinh viện cũng sẽ không đi điều tra về tin tức này nhưng phỏng chừng bọn họ đã sớm coi mình như đồng lõa rồi.
Mặc dù không đi gặp sẽ bị đối phương cho là kiêu căng vô lễ, khiến cho đối phương bất mãn, nhưng nếu bị tạp tu của Tinh viện nhận ra, vậy lúc đó sẽ không chỉ có bất mãn.
Tạp tu của Tinh viện để lại cho hắn ấn tượng rất lớn, đặc biệt là Thanh Thanh. Mặc dù hắn không biết kết quả cuối cùng của trận đánh giữa nữ ma quỷ và nàng, nhưng điều này cũng đủ để khiến hắn sợ hãi rồi. Nhân vật mạnh mẽ như nữ ma quỷ, sau khi bị phát hiện phản ứng đầu tiên là chạy trốn, từ điều này là có thể hiểu.
Nếu hai bên có xung đột, Trần Mộ rất nghi ngờ, Tiêu Tư có lẽ sẽ đứng ở bên kia.
Thấy ông chủ trả lời kiên quyết như vậy, Hề Bình mặc dù hiểu được có chút không thích hợp nhưng cũng biết nhất định có nguyên nhân gì đó.
Chẳng lẽ ông chủ từng xảy ra chuyện gì với một trong hai nhà?
Nghĩ vậy, Hề Bình bèn hỏi: “Vậy có cần từ chối bọn họ không?”
Trần Mộ trầm ngâm nói: “Không cần từ chối.”
Thật ra Trần Mộ cũng biết, đối phương hẳn không nhận ra mình, lần trước lúc đi theo nữ ma quỷ gặp tạp tu Tinh viện, mình còn mang hoa mặt quỷ, song Tinh viện lực lượng hùng hậu, cũng có khả năng sau việc đó tra ra thân phận cũng mình.
Trụ sở này không tệ.
Vương Trạch và Âm Trần Cửu liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được khẽ than. Hắn là người phụ trách của Tinh viện lần này, Vương Trạch tinh thông chuyện thế sự, làm việc lão luyện, mấy năm nay vẫn được nhân viên nhà trường trọng dụng. Trợ thủ của hắn là Âm Trần Cửu, hai năm nay, Âm Trần Cửu năng lực tăng lên nhanh chóng, đã được cho phép tiến vào nội viện học tập.
Hai năm nay, Tinh viện cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong đó trọng yếu nhất là hủy bỏ quy tắc “Nội viện đệ tử không hoàn thành kiểm tra không thể ra khỏi nội viện.”
Đệ tử nội viện ào ào đi ra khiến cho đệ tử bình thường của Tinh viện lúc này mới ngạc nhiên phát hiện hóa ra trong trường bọn họ có nhiều cao thủ tới vậy.
Vài chục năm trôi qua, số lượng cao thủ tích lũy trong nội Tinh viện đã lên tới mức kinh khủng. Hơn nữa mấy năm gần đây luôn có người mới bổ sung, Tinh viện sau vài chục năm ẩn giấu, rốt cuộc cũng xuất đầu lộ diện nhận vinh quang.
Ngồi ở bên cạnh hai người là Tịnh, người phụ trách của Khổ Tịch tự. Trong Khổ Tịch tự vốn lấy khổ tu mà nổi tiếng, nữ tạp tu rất hiếm thấy, có thể nói đếm được trên đầu ngón tay.
Tịnh khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc áo vải màu trắng, không thể coi là xinh đẹp song lại khiến người khác cảm thấy điềm tĩnh u nhiên.
Danh tiếng của Khổ Tịch tự so với Tinh viện còn thấp hơn, đây là phong cách của Khổ Tịch tự, cao thủ của Khổ Tịch tự từ xưa tới nay thường không muốn người khác biết.
Nó là một tòa học phủ đặc thù nhất trong số Lục Đại. Bọn họ lấy khổ tu để rèn luyện ý chí bản thân, đạt tới tâm linh bình lặng và bản thân giải thoát. Tạp tu của Khổ Tịch tự tâm chí kiên định, bài danh đứng đầu Lục đại.
Hơn nữa, khác với các tạp tu của học phủ khác, tạp tu của Khổ Tịch tự cơ hồ mỗi người đều biết một hai món y thuật.
Trợ thủ của Tịch là một nam tử thật thà phúc hậu, hình thể cực kỳ khôi ngô, cơ hồ có thể ngang với Duy A. Cũng để chân trần, ống quần chỉ vừa qua khỏi đầu gối, nửa người trên mặc áo màu đen, bó chặt lấy cơ thể cường tráng. Độ nghi ở tay phải so với của người bình thường còn lớn hơn một chút.
Hắn đứng phía sau lưng Tịnh, trông như một ngọn núi nhỏ. Tên hắn là Vũ Sơn, cho dù là Vương Trạch và Âm Trần Cửu đều chưa từng nghe tới tên của hắn.
“Không nghĩ tới nơi này lại có một trụ sở tiên tiến tới vậy. Một thành Lars nhỏ nhoi, quả nhiên tàng long ngọa hổ.” Vương Trạch vừa cười vừa khen với Bagnell.
Bagnell nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Vương huynh đệ, những lời này nói với ta đã có thể không đúng. Tiểu trụ sở như vậy sao có thể lọt vào pháp nhãn của Tinh viện? Bất cứ trụ sở nào của Tinh viện cũng đều hơn nơi này rồi.” Tiêu Tư ở bên cạnh vừa uống trà vừa nghe hai người nói chuyện phiếm.
“Bagnell tiên sinh quá khiêm tốn rồi! Có thể có được Hải Tinh Bảo, sao lại nói là trụ sở nhỏ được? Theo ta thấy cho dù là căn cứ bình thường ở bên ngoài cũng không so được với trụ sở của ngài.”
Vương Trạch cười lớn nói, trong mắt khẽ lóe lên ánh sáng như kiếm.
Bagnell nhe răng cười: “Vương huynh đệ nói những lời này khiến trong lòng ta như nở hoa a!”
Tịnh nhìn Tiêu Tư, hòa nhã nói: “Không nghĩ tới lại có thể gặp Tiêu Tư hiệu trưởng ở đây, thật khiến người khác kinh ngạc. Sư phụ vẫn nhớ tới ngài, nếu sư phụ biết ta gặp được ngài nhất định sẽ rất vui.”
Tịnh nói chuyện rất tự nhiên, trong lời nói bao hàm một cỗ khí tức khiến người khác yên lòng, mà câu nói lại khiến người ta cảm nhận được nàng đang thực sự vui mừng.
Tiêu Tư sửng sốt buông cái chén trong tay: “Quý sư là?”
“Gia sư Ứng Thần.”
Khuôn mặt Tiêu Tư đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: ”Ứng Thần? Ngươi là đệ tử của Ứng Thần tiền bối?”
Vương Trạch và Âm Trần Cửu ở bên khẽ biến sắc, Bagnell tựa hồ cũng không rõ những người này, thần sắc vẫn như thường.
“Dạ.”
“Ứng Thần tiền bối còn khỏe không?” Tiêu Tư vẻ mặt vui vẻ hỏi, mọi người xung quanh đều nhìn ra nụ cười không che đấu được trên khuôn mặt hắn.
Tịnh mỉm cười nói: “Thân thể sư phụ vẫn khỏe lắm, ngày nào cũng đi câu cá.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Tiêu Tư không ngừng nói, lại không nhịn được cảm khái: “Ta lần đầu thấy Ứng Thần tiền bối, lúc đó chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Thời gian trôi thật nhanh, mới chớp mắt mà đã hơn hai mươi năm rồi. Không có lão nhân gia người chỉ điểm, ta khó có thể có được thành tựu ngày nay.”
Mọi người lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là có một tầng quan hệ như vậy. Vương Trạch ánh mắt không đổi nhưng trong lòng nhanh chóng tính toán. Hắn trước đó vẫn không biết thân phận Tịnh, giờ mới biết, không ngờ Tịnh lại có lai lịch lớn như vậy.
Ứng Thần, danh từ này có lẽ tạp tu bình thường không nhiều người biết, nhưng trong Lục Đại lại như sấm bên tai. Hắn là nhân vật cấp lão yêu, so với hiệu trưởng của Lục đại bây giờ còn già dặn và từng trải hơn nhiều.
Hắn cũng là một trong số ít những nhân vật quan trọng của Khổ Tịch tự mà ngoại giới được biết. Hơn nữa hắn còn rất thích dẫn dắt các hậu bối, đặc biệt lại thường hay du lịch, cao thủ đồng lứa với Tiêu Tư đều thụ ân của hắn, chính bởi vậy mà nhân duyên của hắn vô cùng tốt, mọi người đều cực kỳ tôn kính hắn.
Chỉ là sau, khi tuổi tác đã lớn, hắn lại dành đa số thời gian ở Khổ Tịch tự, đã nhiều năm không đi ra, không nghĩ tới lại là ở trong Khổ Tịch tự dạy đệ tử.
Nhân vật như Ứng Thần không thể nghi ngờ, yêu cầu đối với đệ tử cực cao, có thể lọt vào mắt của hắn nói rõ tiềm lực của Tịnh rất lớn.
Tịnh khí độ thong dong, mặc dù đối mặt với nàng là Tiêu Tư nổi tiếng khắp liên bang nhưng không hề câu nệ, nói chuyện với hắn như ngang hàng, thoải mái buông lỏng, từ đó có thể thấy nàng không hề đơn giản. Trong lúc nhất thời, mọi người trò chuyện vui vẻ. Một phần là bọn họ có việc cần nhờ, phần khác là còn Tiêu Tư ở đây, những người khác đương nhiên không dám làm càn. Hơn nữa mọi người đều không ngốc, nơi này có cấu tạo Hải Tinh Bảo phòng ngự cao cường như vậy, thực rất hiếm thấy.
Có thể mời Tiêu Tư tới trấn thủ, chính là biểu tượng cho thực lực của nơi này.
Mọi người không khỏi vô cùng tò mò, rốt cuộc chủ nhân của nơi này là thần thánh phương nào?
Vương Trạch cùng Âm Trần Cửu thỉnh thoảng lại dùng lời thử dò xét, song nơi đây nào có ai dễ chơi? Bagnell không rõ thái độ của ông chủ nên chỉ cười ha hả còn Tiêu Tư, hắn đã không chịu nói thì ai làm gì được hắn.
Hai người thử dò xét tới nửa ngày mà chẳng thu được chút kết quả. Tịnh chỉ cười ôn hòa, nghe mọi người đấu khẩu.
Rốt cuộc, ngay lúc Vương Trạch và Âm Trần Cửu muốn nổi nóng, Hề Bình đi ra.