Sự ăn ý giữa Trần Mộ và Weah khiến Clio dường như chỉ biết có vệ sĩ đi phía trước, vẫn hồn nhiên không biết gì.
Thêm mười giây nữa trôi qua, vị vệ sĩ phía trước mới phát hiện ra động tĩnh. Tinh thần của hắn run lên, la lớn:
- Thiếu gia, là bọn họ đang đến!
Vẻ mặt buông lỏng của Clio chợt loé lên rồi biến mất nhưng cũng không hề lộ ra quá vui sướng, thần tình lạnh nhạt thuận miệng đáp lời.
- Rắc!!! Rắc! !!!
Từ bụi cây phía trước lao ra một đám người, những người này khi vừa nhìn thấy Clio thì đều có vẻ kích động.
- Thiếu gia!
- Clio thiếu gia!
- Ngài không có việc gì, thật sự tốt quá!
Tình cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.
- Lisbon đâu?
Clio bình tĩnh hỏi.
- Thiếu gia…
Trong đám người chui ra một người có vóc dáng thấp bé, con mắt lớn màu xanh không ngừng chuyển động, vẻ hoảng sợ chợt loé, chỉ thấy hắn lập tức vỗ vỗ vào ngực, vẻ mặt dường như vô cùng kích động:
- Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thiếu gia, ngài không có việc gì, doạ chết Lisbon rồi!
Clio cười mà như không, nhìn Lisbon:
- Tốt lắm, tốt lắm, quả thực là rất đúng lúc. Lisbon, công lao của ngươi không nhỏ a!
Mọi người xung quanh lập tức im lặng, vẻ mặt có phần ngỡ ngàng, có vài người dường như hiểu ra gì đó.
Mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, thần sắc của Lisbon có phần hoang mang, hắn không ngừng lau mồ hôi trên trán sợ hãi nói:
- Thiếu gia bớt giận, thiếu gia bớt giận, tiểu nhân ở trên đường gặp phải…
- Không cần phải nói.
Clio phất tay, ngắt lời giải thích của Lisbon, không thèm nhìn hắn, nói:
- Đi thôi, về nhà trước rồi nói sau.
Raven gia tộc cũng không thể xem là một gia tộc giàu sang, từ cái sân nhà nhỏ bé là có thể nhìn ra. So với nhà cửa theo phong cách cổ xưa của Trữ gia mà Trần Mộ đã gặp, nơi này mặc dù không thể dùng từ đơn giản để hình dung nhưng cũng không phải là nơi làm cho người khác phải trố mắt mà nhìn, giống như phụ thân của Clio là Clover Raven.
Clover an ủi đứa con trai nhỏ của hắn một hồi, sau đó là trách cứ hắn không nên chạy vào trong rừng. Trần Mộ đứng ở một bên nhìn thấy Clio vẻ mặt cung kính nghe theo lời giáo huấn của phụ thân, không khỏi cảm khái vạn phần. Những con cháu phú gia này ai cũng tâm cơ thâm trầm. Đại khái cũng chỉ có thể như vậy bọn hắn mới có thể ở trong cái gia tộc này mà sống còn. Lại liếc nhìn Mauser Raven với vẻ mặt không chút thay đổi đang đứng ở bên cạnh, Trần Mộ trong lòng thầm kêu may mắn bản thân mình không phải đối diện với cái tên mà hắn cảm thấy ghê tởm này.
Mauser nhìn qua so với Clio trưởng thành hơn nhiều, thân thể cũng cường tráng hơn. Toàn thân chín chắn, khí chất nhã nhặn toát ra phong độ trưởng thành.
- Cha, lần này may mà nhờ có hai vị bằng hữu này. Nếu không có bọn họ, con chỉ sợ đã không thể gặp lại cha.
Clio nói tới đây hai mắt ửng hồng, giọng nói nghẹn ngào.
Clover đối với đứa con nhỏ này của mình rất là yêu thương. Nghe vậy vội vàng đứng dậy hướng về phía Trần Mộ và Weah thi lễ nói:
- Đa tạ hai vị! Clover thật sự vô cùng cảm kích. Hai vị nếu có điều gì cần đến Clover ta, xin cứ việc mở miệng.
Tiếp theo hắn rất tự tin nói:
- Ở thành phố La Dữu này, lời nói của Clover ta cũng có một ít tác dụng.
- Cha, ta muốn đem A Bái hoa viên cấp cho hai vị tiên sinh này.
Clio kéo phụ thân vào trong phòng thấp giọng nói, Mauser cũng theo sau tiến vào.
Clover chần chừ, A Bái hoa viên là một toà lâm viên được xây dựng từ hơn một trăm năm trước, trong một thời gian tương đối dài trước đây, nó chính là tiêu chí của Raven gia tộc. Cho đến mấy chục năm trước, gia tộc bọn họ mới dời đến nội thành của thành phố La Dữu, A Bái hoa viên đó liền vẫn để không cho đến bây giờ, Clover thật sự không nguyện ý cho. Nhưng mà đối phương dù sao cũng đã cứu tính mạng của con trai mình.
- Việc này chỉ sợ không ổn, A Bái hoa viên dù sao cũng là do tổ tiên truyền lại, chúng ta làm con cháu bảo tồn cho tốt còn chưa xong sao lại có thể đem cho người khác?
Mauser lúc này đứng dậy.
Clover vội vàng nói:
- Mauser, con có đề nghị gì không?
Mauser trong mắt hiện lên một đạo hào quang, vẻ mặt ôn hoà cười nói:
- Chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, không bằng lấy một sản nghiệp hạng nhất đưa cho hai người đó, cũng tránh cho người khác nói Raven gia tộc chúng ta không biết tri ân báo đáp. Tạp tu có thể xâm nhập rừng, chắc hẳn thực lực xuất chúng như vậy cũng đáng cho chúng ta phí tâm mượn sức.
- Có đạo lý!
Clover tán đồng ý kiến của Mauser:
- Nhưng chúng ta đưa cho bọn họ sản nghiệp hạng nhất nào bây giờ?
- Quá kém thì không đáng, quá tốt thì chúng ta không thể đưa ra. Con nhớ rõ nhà chúng ta có một công ty nhỏ gọi là Thiên Dực, không bằng cứ đưa công ty này cho bọn họ.
Mauser ung dung nói.
Clover nhíu mày:
- Thiên Dực liên tục bị thua lỗ, ngoại trừ nghiệp vụ trong nội bộ chúng ta ra thì không có tìm được bất cứ doanh thu gì.
Mauser khẽ cười một tiếng:
- Chỉ sợ bọn họ không cần, chúng ta có thể ở trong sổ kế toán để thừa ra một số tiền, như vậy bọn họ cũng không hiềm nghi chúng ta keo kiệt. Càng huống chi Thiên Dực căn bản không có nghiệp vụ gì bên ngoài, vì vậy bọn họ đối với chúng ta lại càng phải dựa dẫm vào, chúng ta lại càng khống chế bọn họ dễ dàng. Tiền này của chúng ta bọn họ muốn thu vào trong tay cũng chẳng phải dễ dàng.
Clover mặt mũi dãn ra cười nói:
- Mauser mấy năm nay tiến bộ không ít, không tồi không tồi.
Hắn chuyển qua khiển trách đối với Clio, nói:
- Clio, ngươi phải học tập anh ngươi nhiều hơn không nên cả ngày chỉ biết làm loạn.
- Dạ!
Clio bộ dạng phục tùng ngoan ngoãn đáp.
- Chuyện này cứ làm như vậy đi.
Clover sau cùng đập tay lên bàn quyết định.
Clio bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Cha, để cho con phụ trách việc liên hệ Thiên Dực nhé. Con cũng hiểu được trước kia mỗi ngày cứ rong chơi là không đúng, con muốn học làm việc, về sau cũng giống như anh trai có thể tự mình gánh vác công việc của gia tộc, vì gia tộc mà cống hiến.
Clover lộ ra thần thái vui mừng:
- Clio nhỏ bé của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Được rồi, chuyện này để cho ngươi phụ trách, có việc gì không hiểu có thể hỏi anh của ngươi hoặc là đến hỏi ta cũng được.
Clover lại khuyến khích Clio một phen.
Mauser vẫn cười cười như cũ, dường như thấy em trai lớn dần cũng có phần vui mừng, nhưng mà trong nụ cười đó tựa hồ như còn có chút hương vị lành lạnh.
Thành phố La Dữu là một thành phố rất lớn, so với thành Đông Phương Vệ còn lớn hơn, trình độ phát triển kinh tế của nơi này hơn xa thành Đông Phương Vệ. Trên đường phố, khắp nơi là người đi đường, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có toa xe gào thét bay qua. Cao ốc mọc lên san sát ở khắp nơi, là một thành phố có phong cách vô cùng hiện đại. Tuỳ lúc đều có thể thấy được những huyễn tạp quảng cáo làm cho Trần Mộ lúc nào cũng tránh không được sinh ra ảo ảnh của những người quen cũ.
Lôi Tử, Hoa thúc…
Sự việc và con người đã trôi qua lâu rồi, nay lại dồn dập từ trong lòng tuôn ra. Hắn không có lòng dạ nào mà nghe Clio giới thiệu. Những chuyện cũ trước kia nay lại hiện lên trong đầu, đủ loại cảm thụ khó tả toát ra, than nhẹ một tiếng, Trần Mộ rốt cuộc cũng từ trong ký ức trở lại hiện thực.
- Nơi này là Thiên Dực.
Clio chỉ vào một toà cao ốc màu xám bạc trước mặt. Toà cao ốc này nằm ở góc tây bắc của thành phố, từ những kiến trúc ở xung quanh có thể thấy được khu vực này chỉ có thể xem là bình thường. Toà cao ốc cũng không mới lắm, mà xung quanh toà cao ốc mười một tầng này cũng không đẹp mắt lắm.
Trần Mộ không hề hy vọng từ những người này thu hoạch được hồi báo gì, mà cái gọi là Thiên Dực này hắn cũng chỉ bất quá là đến xem thế nào, hắn và Weah không một xu dính túi, vì Thiên Dực gì đó này có một khoản tiền vốn nên hắn đương nhiên vui vẻ tiếp nhận. Mặc dù hắn còn chưa biết rõ thành phố La Dữu nằm ở khu vực nào, nhưng có một thứ hắn hiểu rất rõ đó là không có tiền thì ở đâu cũng không sống được.
Về phần Thiên Dực này là cái gì? Như thế nào kiếm tiền? Hắn cũng không hứng thú. Hắn cho tới bây giờ vẫn không cho rằng bản thân mình là một thiên tài buôn bán, đó là Lôi Tử không phải là mình.
Bất quá hắn không sợ không tìm được công việc, lấy trình độ hiện giờ của hắn vô luận là chế tạo huyễn tạp hay là tu sửa hắn vẫn có thể thành thạo mà làm. Mà Weah cho dù đi làm bốc vác, Trần Mộ tin tưởng, không chừng còn có thể phát tài.
Vấn đề duy nhất của hai người trước mắt chính là thiếu một số tiền cho những nhu cầu cần thiết. Nếu như không có chỗ dựa, Trần Mộ e rằng đã mang Weah đi cướp của những tên tiểu lưu manh. Dọc đường hắn xem xét thấy có vài nơi rất tốt. Về phương diện cướp đoạt tất nhiên Weah là chuyên nghiệp, nhưng chỗ nào có lưu manh, lúc nào các thế lực ngầm tụ tập, về phương diện này thì Trần Mộ có thể nói là chuyên nghiệp.
Đối với Raven gia tộc Trần Mộ luôn luôn bảo trì cảnh giác cao độ. Nếu gặp phải vấn đề hắn sẽ không giống như Clio suy nghĩ đi tìm sự trợ giúp của bọn họ.
Điều này cũng không thể trách Trần Mộ, trong số những đại gia tộc giàu có mà hắn đã từng có quan hệ, không có một nhà nào để lại cho hắn một cái ấn tượng gì tốt. Ở trong lòng Trần Mộ những người này đều được in vào một cái dấu ấn “người xấu”. Mà loại lợi hại như Bá Vấn càng làm cho Trần Mộ cảm thấy những người này tâm kế thật đáng sợ tự nhiên không dám cùng bọn họ giao tiếp.
- Vốn ta muốn kêu phụ thân đem A Bái hoa viên đưa cho hai người, chỉ có thứ có giá trị như A Bái hoa viên mới có thể biểu đạt lòng cảm kích của ta.
Clio bỗng nhiên lộ ra vẻ tức giận:
- Nhưng mà không nghĩ tới anh trai của ta lại không đáp ứng, ta còn nhỏ, sức ảnh hưởng bé cũng không có biện pháp nào đành phải uỷ khuất hai vị. Cũng may Thiên Dực này tuy nhỏ nhưng mà về khoản tài chính cũng có không ít, với lại ta cũng sẽ ra sức vì hai vị mà tranh thủ một ít nghiệp vụ nội bộ.
Clio vẻ mặt chân thành, nhưng mà nhìn thấy hai người vẫn là một bộ đôi không lạnh không nóng như cũ cảm thấy không khỏi hơi thất vọng, bất quá hắn rất nhanh sửa sang lại vẻ mặt mang theo hai người tiến vào toà cao ốc.
Trong gian phòng của Mauser, hắn nhàn nhã ngồi trên ghế sô-pha bằng xốp, dưới ánh đèn ấm áp nhu hoà làm cho người ta không khỏi cảm thấy buồn ngủ. Mauser mãn nguyện thưởng thức ly rượu vang đỏ, ngồi trước mặt hắn là một người trung niên gầy yếu.
- Đại thiếu gia, cả nhà Lisbon đều mất tích, Fanny vừa mới được đưa vào bệnh viện, nghe nói là ngộ độc thức ăn, nhà nàng hai giờ trước phát sinh hoả hoạn, cả nhà không một ai may mắn thoát khỏi. Xem ra nhị thiếu gia đã phát hiện sự việc trong túi hương.
Mauser uống một ngụm rượu vang đỏ, mí mắt nheo lại:
- Cậu em trai nhỏ thân ái của ta rốt cuộc đã bắt đầu trưởng thành, thủ đoạn cũng bắt đầu có ấn tượng rồi.
- Có phải chúng ta đã quá vội hay không?
Người trung niên do dự một chút rồi nói.
Mauser không lưu tâm lắc đầu:
- Như vậy mới có chút thú vị. Nếu không chẳng phải là rất chán nản sao?
- Lần này thân phận của hai người kia vẫn còn chưa tra ra. Bất quá người của chúng ta cũng tìm được một ít manh mối, tám con Xisiniya lang tất cả đều là một kích mất mạng, đầu bị xuyên thủng. Nghe nói, động thủ chính là vị tạp tu gọi là Tào Đông. Một người khác không có ra tay, thực lực không biết rõ, dường như nhị thiếu gia muốn nhờ cậy vào lực lượng của hai người này.
Người trung niên nói chuyện rất có mạch lạc.
- A, a!!!
Mauser nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ trên tay, rất lâu, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Ai!!! Quả nhiên là tuổi trẻ a, không biết ẩn nhẫn.
- Hắn chẳng lẽ không biết rằng, với thực lực trước mắt của hắn, những gì hắn cố gắng đều là phí công vô ích sao
Nói xong Mauser đem ly rượu vang đỏ một hơi uống cạn sạch.