Ngoài ý liệu, không chỉ có Tô Lưu Triệt Nhu chờ hắn mà còn cả lão già từng xuất hiện tại yến hội cũng ở đây.
- Tào tiên sinh, đây là thầy của ta, Khổng Hữu Đức. Ngươi cứ gọi Khổng lão là được.
Tô Lưu Triệt Nhu giới thiệu.
- Chào Khổng lão.
Trần Mộ vấn an rất chân thành.
Khổng lão cười ha ha nói:
- Ta gọi ngươi là Tiểu Tào nhé. Người trẻ tuổi mà bình tĩnh, không hấp tấp, tốt lắm.
Giọng lão già đầy tán thưởng.
Trần Mộ khiêm tốn:
- Ngài quá khen!
- Ừm, lần đầu ta biết tình huống của ngươi liền cùng Triệt Nhu nghiên cứu một chút. Vấn đề này theo ta nghĩ thì rất phức tạp.
Lão già cau mày, vẻ mặt khó coi.
Trần Mộ chuyển mắt nhìn Tô Lưu Triệt Nhu.
Tô Lưu Triệt Nhu giải thích:
- Sư phụ đã rất lâu không chẩn bệnh, lần này ta thúc thủ vô sách nên mới cầu cứu người. Hiện tại xem ra vấn đề này có thể rất khó giải quyết. Bất quá ngươi không nên lo lắng, sẽ tìm được biện pháp thôi.
Nàng sợ Trần Mộ bị đả kích, vội an ủi.
Trần Mộ trầm lặng, mặc dù trước đó hắn cũng chuẩn bị tư tưởng, nhưng chính tai nghe Tô Lưu Triệt Nhu nói không có cách nào khiến hắn thấy thất vọng. Ngay cả sư phụ của Tô Lưu Triệt Nhu cũng vô kế khả thi, vậy hắn không biết nên làm gì bây giờ.
Khổng lão chú ý tới vẻ thất vọng trong mắt Trần Mộ, cười cười:
- Không nên nản chí, ta cả đời gặp rất nhiều nan y tạp chứng, có vài bệnh thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng cuối cùng phần lớn cũng đều chữa khỏi. Ngươi phải tin tưởng và phối hợp chúng ta, như vậy mới có kết quả tốt nhất.
- Vâng!
Trần Mộ nặng nề gật đầu.
Khổng lão thấy thế, rất hài lòng, nói tiếp:
- Lần trước Triệt Nhu kiểm tra cho ngươi, số liệu ta đã xem qua nhưng còn chưa đủ nên ta muốn biết chi tiết về thân thể ngươi. Lần này ngươi phải làm thêm vài kiểm tra tỉ mỉ hơn, hy vọng có thể tìm ra điểm đột phá.
Ánh mắt Khổng lão trở nên nghiêm túc, nhãn thần Tô Lưu Triệt Nhu ở bên cũng hiện lên một chút lo lắng, hiển nhiên nàng cũng không lạc quan như vậy.
Yêu cầu này của Khổng lão, Trần Mộ tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Khi hắn chứng kiến hơn mười vị tạp tu đã sẵn sàng trong phòng kiểm tra liền sợ ngây người. Bất quá hắn “ngoan ngoãn” làm từng hạng mục kiểm tra. Có vô số hạng mục nên dù thể lực của hắn tốt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Bận rộn hơn ba giờ mới kiểm tra xong.
Khổng lão cùng Tô Lưu Triệt Nhu cầm trên tay số liệu mới nhất. Vẻ mặt hai người đều ngưng trọng khiến Trần Mộ sinh ra một dự cảm không tốt. Thấy Trần Mộ đã đi tới, Khổng lão nhẹ nhàng thở dài, xoay người rời đi.
- Không nên lo lắng, ngươi đi về trước đi. Chúng ta sẽ cố hết sức, nếu có tiến triển gì thì ta lập tức thông tri cho ngươi trước.
Tô Lưu Triệt Nhu nhẹ lời an ủi.
Trần Mộ miễn cưỡng cười nói:
- Không có gì.
Từ “hết sức” trong lời nói của Tô Lưu Triệt Nhu khiến khắn ý thức được tình cảnh của mình.
Hắn không biết che giấu nên Tô Lưu Triệt Nhu với kiến thức phong phú của mình, liếc mắt liền nhìn ra, định mở miệng an ủi lại không biết nói gì. Không biết từ đâu, trong lòng đau xót làm nàng suýt rơi lệ.
Về phần các y vụ tạp tu khác, ánh mắt của họ nhìn Trần Mộ chằm chằm giống như nhìn một người chết.
Rời khỏi hiệp hội y vụ tạp tu lúc nào Trần Mộ cũng không nhớ rõ, khi hắn nhận ra thì đã đứng ở ngã tư đường.
Kinh ngạc nhìn dòng người, nhìn toa xe cùng tạp tu thỉnh thoảng gào thét trên trời, Trong lòng Trần Mộ trống rỗng, một loại cảm giác vô hình nào đó tràn ngập trong hắn.
Hắn cũng không bi thương nhiều, việc này đối với hắn mà nói, là một tin tức rất tồi. Không biết có phải đã chuẩn bị tâm lý từ trước hay không nhưng Trần Mộ phát hiện mình cũng không có bao nhiêu sợ hãi cùng lo lắng.
Hắn mới chỉ mười tám tuổi, đã gặp qua quá nhiều chuyện chết chóc. Đột nhiên hắn ý thức được, bản thân còn có nhiều chuyện chưa làm.
Tạp ảnh “Sư sĩ truyền thuyết” còn chưa hoàn thành, Lôi Tử hiện tại không biết nơi nào. Lúc này Trần Mộ có một loại xúc động vô cùng mãnh liệt, hy vọng có thể hoàn thành nó. Trong thần bí tạp phiến còn rất nhiều bí mật chưa được phá giải, lai lịch của nó tới giờ mình còn chưa rõ. Trí nhớ Weah còn chưa có dấu hiệu khôi phục, còn có đám hài tử tại Hạ Thành…
Trần Mộ đột nhiên bật cười, bản thân tự nhiên lại lưu tâm tới trí nhớ của Weah, điều này tựa hồ không liên quan tới mình.
Ngửa mặt lên, bầu trời xanh lam khiến cho tâm trạng đang u ám của hắn trở nên sáng sủa. Dù gì thì sau này mình cũng chết, vậy sao trong thời gian này không đem những thứ mình quan tâm ra để hoàn thành.
Như vậy, cho dù mình thật sự chết thì cũng bớt đi vài phần tiếc nuối.
Ánh mắt Trần Mộ dần trở nên trong suốt.
Tạp tu bay qua trên bầu trời, người đi đường lướt qua Trần Mộ đều có vẻ vội vã, không người nào biết một thiếu niên ở nơi này đã hoàn thành việc “lột xác” cực kỳ trọng yếu.
Đang lúc này, độ nghi trên tay lại vang lên.
- Tào lão đệ, hôm nay có thời gian không? Nếu có thì đến chỗ lão ca tham quan một chút.
Thanh âm tràn đầy nhiệt tình của gã béo Ngưỡng An truyền đến.
Trần Mộ hiểu đối phương tại sao lại cấp bách như vậy. Lúc này gã béo muốn thấy một chút năng lực của hắn, xác định xem có đáng hợp tác không. Nếu thật sự đáng, gã béo đương nhiên sẽ hi vọng sớm có thể ký hợp đồng.
- Ta lập tức tới!
Trần Mộ sảng khoái nói, không chút do dự bay lên trời, hướng tới sàn đấu giá của gã béo.
Thời gian của mình rất ít, mình có nhiều việc muốn làm! Trong mắt Trần Mộ chớp động một tín niệm. Tìn niệm đó giống như lưu tinh, phá thủng chân trời.
Sàn đấu giá của gã béo rất lớn, lớn hơn tưởng tượng của Trần Mộ rất nhiều, hoàn toàn phá tan ấn tượng của hắn đối với sàn đấu giá từ trước nay. Đây là một quần thể kiến trúc, toàn bộ đều là nhà năm tầng, ngã tư khắp nơi, thông thoáng tứ phía, dòng người như thoi đưa. Mức độ phồn thịnh của nơi này thậm chí còn không kém phố buôn bán sầm uất nhất thành phố Lars.
Gã béo tự mình đứng ở cửa lớn nghênh đón khiến người khác chú ý. Người đi đường nhìn qua, thầm đoán, kẻ có thể khiến cho ông chủ Ngưỡng An tự mình nghênh đón là đại nhân vật cỡ nào? Ông chủ rất ít khi tự mình kinh doanh, hiện nay nắm quyền đều là mấy quản sự. Người trung niên đứng bên cạnh ông chủ chẳng phải một trong tứ đại quản sự - Hề Bình sao?
Mọi người đang nghị luận sôi nổi thì một vị thiếu niên sắc mặt vàng vọt từ trên trời hạ xuống.
- Để lão ca đợi lâu.
Trần Mộ thi lễ.
- Ha ha, ta vừa mới tới.
Ngưỡng An thấy Trần Mộ thì rất vui vẻ, giới thiệu với Trần Mộ:
- Đây là thủ hạ của ta, Hề Bình, sau này có chuyện gì ngươi trực tiếp tìm hắn, hoặc tới tìm ta cũng vậy.
Trần Mộ hành lễ:
- Chào Hề quản sự.
Hề Bình vội vàng đáp lại:
- Tào tiên sinh quá khách khí.
Bên cạnh gã béo còn một vị tạp tu mặc quần áo chiến đấu với vẻ mặt lạnh lùng. Gã béo không giới thiệu nên Trần Mộ cũng không mở miệng hỏi.
- Đi thôi! Ta mang ngươi đi gặp một vài thứ, đây là thành quả nửa đời của lão ca.
Ngưỡng An nhiệt tình lôi kéo Trần Mộ, đi vào phía trong.
(2)
- Lão ca thật sự lợi hại a!
Trần Mộ than thở, lời này là phát ra từ nội tâm. Nơi phồn hoa trước mặt do gã béo một tay tạo nên, hắn là quốc vương của nơi này.
- Tính ra nửa đời không uổng phí, ha ha.
Trong lời nói của gã béo mang theo chút cảm khái cùng hào khí, Hề Bình đứng bên cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.
- Nhưng ta cũng là kẻ tự biết mình. Ngươi đừng thấy nơi này lớn như thế, kì thật giá trị thấp hơn nhiều. So với những thứ mà các đại gia chính thức của liên bang phải đỏ mắt thì sàn đấu giá này cũng còn kém xa lắm. Hai ba kiện vật đấu giá của người ta có thể bằng ta làm cả năm.
Gã béo nói có vài phần tự diễu.
Vẻ mặt Trần Mộ mờ mịt, hắn chừa từng nghe qua cái gì “phải đỏ mắt”, đối với ngành đấu giá này, hắn biết ít tới thương cảm.
Chú ý tới nét mặt của Trần Mộ, gã béo cười ha ha nói:
- Không nói cái này nữa, đi, ta dẫn ngươi đi xem tài liệu.
Trong một kho hàng dưới đất, diện tích kho hàng này cũng không lớn, bên trong chất đống các loại tài liệu.
Trần Mộ trợn mắt.
- Hắc hắc, không tồi chứ!
Gã béo không che đậy sự đắc ý.
- Tốt! vô cùng tốt!
Trần Mộ thì thào, thất thần nhìn đống tài liệu trước mặt.
Trần Mộ không phải chưa chừng gặp qua những tài liệu này, nhưng chúng chất cao như núi trước mặt khiến hắn thất thần trong giây lát.
Hắn tùy tiện đi tới trước một đống tài liệu. Đây là hạt mắt mèo, hạt mắt mèo bình thường dùng để chế tạo một số tam, tứ tinh tạp phiến, là tài liệu tương đối quý. Hạt mắt mèo là hạt của một loại quả mọc ra từ cây hoàng đàn. Chúng có mùi thơm, mỗi hạt đều trong suốt như ngọc. Dưới ánh mặt trời, nó sẽ tỏa ra quang vân như mắt mèo nên gọi là hạt mắt mèo. Đống hạt mắt mèo trước mắt đều to như đầu ngón cái, ước chừng sinh trưởng 10 năm rồi.
Một viên mắt mèo như thế, giá bán trong cửa hàng tài liệu cũng chừng 50 vạn audierne, nói thể nói là trân quý. Viên mắt mèo 10 năm, cửa hàng tài liệu bình thường căn bản không bán, phải tìm vài cửa hàng lớn mới có. Đống mắt mèo trước mắt này, tính sơ qua cũng mấy trăm viên. Gã béo có mắt mèo không lấy làm kì, nhưng phẩm chất mắt mèo tốt thế này, lướt qua cũng mấy trăm viên, cũng đủ khiến người khác rung động.
- Xem cái này một chút.
Gã béo hồ hởi chạy đến bên một máy lạnh cao chừng nửa người, ý bảo Trần Mộ tiến lại.
Gã béo nhẹ nhàng nhấn một cái, một tiếng nhỏ vang lên, máy lạnh mở khiến khí lạnh ngưng tụ thành sương mù bay ra. Trần Mộ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, khi nhìn vào trong tủ, hắn không khỏi kinh hô:
- Tuyết thủy thiết!
Trong tủ lạnh có mấy khối quáng thạch màu đen lớn bằng nắm tay, trên các khối quáng thạch dính đầy băng, trông không ra hình dạng gì. Đây chính là tuyết thủy thiết đại danh đỉnh đỉnh.
Nếu như nói viên mắt mèo vừa rồi có thể mua được thì tuyết thủy thiết chính thức thuộc về tài liệu quý hiếm. Tuyết thủy thiết chỉ sản sinh tại nơi vô cùng lạnh, hơn nữa số lượng rất ít ỏi. Loại khoáng thạch này tương đối đặc thù, nó phải được bảo quản ở nhiệt độ -30 độ, cao hơn nhiệt độ này sẽ tan chảy ra thành nước thép màu ngân đen (màu nhũ đen).
Loại chất lỏng này có thành phần phức tạp, cho tới giờ thì không có ai có thể xác định thành phần của nó. Hơn nữa một khi tuyết thủy thiết tan chảy thành chất lỏng sẽ không cách nào bản quản, trong vòng ba giờ không có sử dụng, sẽ trở thành khối sắt bình thường, mất đi giá trị sử dụng.
Không nghĩ tới trên tay gã béo có tuyết thủy thiết, mà không chỉ có một khối! Trần Mộ trước nay căn bản chưa từng thấy qua vật thực, có thể liếc mắt nhận ra cũng là nhờ trí nhớ của hắn rất tốt.
Gã béo rất hài lòng đối với vẻ mặt của Trần Mộ. Biễu diễn thực lực của mình trước một vị có khả năng trở thành minh hữu, có thể xúc tiến hợp tác song phương là rất quan trọng.
- Lão đệ hài lòng với đống tài liệu này!
Gã béo cười hì hì nói.
- Rất hài lòng!
Sắc mặt Trần Mộ đỏ lên, đây là biểu hiện phấn khởi. Chế tạp sư xuất thân từ đáy xã hội như hắn đột nhiên thấy một đống lớn tài liệu quý hiếm, sao không phấn khởi chứ?
- Vậy lão đệ có phải cũng nên bộc lộ tài năng?
Gã béo vẫn cười hì hì như cũ.
Hề Bình nhìn Trần Mộ, hắn biết tới lúc được thấy rõ ràng rồi. Kì thật hắn đối với chuyện chế tạp sư đột nhiên xuất hiện cũng không lấy làm ngạc nhiên. Hề Bình lớn lên ở thành phố Lars, thực lực của vị chế tạp sư nào tại đây hắn cũng đều biết rõ. Người này dù là ông chủ Thiên Dực cũng tính là gì chứ? Thiên Dực chẳng qua chế tạo huyễn tạp quảng cáo mà thôi. Mọi người đều biết, huyễn tạp quảng cáo đều là nhất tinh cùng nhị tinh huyễn tạp, hắn dù có lợi hại thì cũng chỉ là một hạ cấp chế tạp sư xuất sắc mà thôi.
Thiên Dực phát triển thì có thể chứng minh hắn là một nhà quản lý giỏi mà không thể cho thấy hắn là một cao cấp chế tạp sư xuất sắc.
Nếu không phải lần này ông chủ tự mình nói ra, hơn nữa mọi người tin tưởng ánh mắt của ông chủ thì đề nghị này sẽ không được thông qua. Hề Bình có chút lo lắng, đống tài liệu trước mắt này không dễ kiếm, đã trả giá cao, nếu như hỏng thì sàn đấu giá tổn thất sẽ tương đối lớn.
- Tốt!
Trần Mộ trả lời hết sức dứt khoát, mắt nóng rực lộ ra vẻ hưng phấn.
Hề Bình có một loại cảm giác, thiếu niên trước mắt đột nhiên hóa thành một con sói đang rất đói, đôi mắt như lộ ra khát vọng vô cùng nhìn chằm chằm vào một con dê béo.
--------------
Chú thích:
1: Tâm thái: Trạng thái tâm lý