Trần Mộ dán mắt vào Tổ Trữ, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Dưới ánh mắt sắc bén của đối phương, Tổ Trữ cười gượng nói: “Nếu trên tay ta có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, ta nhất định sẽ hai tay dâng lên. Cấp trên tuy nhắc tới Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn nhưng vận chuyển thứ này vô cùng phiền phức, ý của cấp trên là nếu Nhậm Văn Châu bằng lòng gia nhập học phủ, đến lúc ấy sẽ tặng. Cho nên trên tay ta không hề có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, đó chỉ là lời đồn bữa bãi thôi.”
Bất chấp khó khăn nói xong những lời này, Tổ Trữ trong lòng thấp thỏm, gã không biết đối phương có thể dưới cơn tức giận nhất thời mà giết mình hay không.
Thấy đối phương dường như đang suy tư gì đó, cõi lòng Tổ Trữ vui mừng, gã thấy được một tia ánh sáng hy vọng.
“Các hạ nếu cần, tại hạ thật ra có một đề nghị.” Gã vội vàng nói.
“Nói.” Thanh âm khàn khàn mà lạnh lẽo khiến trong lòng Tổ Trữ phát lạnh.
Mới chỉ phán đoán từ thanh âm gã đã cảm giác được gia hỏa đeo mặt nạ trước mặt chắc chắn cay độc mà tàn nhẫn.
Lời nói của hắn càng thêm dè dặt cân nhắc.
“Liên Bang tổng hợp học phủ chúng ta thân là đứng đầu Lục Đại, các loại kỳ trân dị bảo nhiều không kể xiết, mà hiệu trưởng của chúng ta, ngài Pafuchake đối với cao thủ như các hạ cũng một lòng cầu tài như khát, chắc hẳn nhất định sẽ không lưu tâm chút Kim Ban Nhuyễn Dịch này. Còn về đãi ngộ, các hạ hoàn toàn không cần lo lắng, tại Liên Bang, đãi ngộ có thể cao hơn so với Liên Bang tổng hợp học phủ tuyệt đối không có. Nếu các hạ có chỗ cần mượn lực lượng, ta nghĩ trường học cũng có đủ lực lượng để giúp các hạ hoàn thành tâm nguyện. Huống chi, có thể có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn cũng chỉ có Lục Đại, mà trong Lục Đại ta nghĩ sẽ không có ai có thể đưa ra đãi ngộ ưu đãi hơn Liên Bang tổng hợp học phủ chúng ta.”
Tổ Trữ vừa quan sát phản ứng đối phương vừa dè dặt nói. Hắn quả không hi vọng chọc giận đối phương, mạng nhỏ của mình còn nắm trên tay người khác, hắn phản ứng nhanh nhạy, sự khao khát đối với Kim Ban Nhuyễn Dịch của đối phương khiến hắn ý thức được đây là một cơ hội. Nếu có thể chiêu dụ một cao thủ như thế thì đối với hắn mà nói quả là công lao rất lớn, có thể tiêu giảm sai lầm đã phạm phải trong trận chiến đấu của hắn trên một mức độ nhất định.
Ba nhận vừa mới cầm ra bỗng xuất hiện trên cổ hắn: “Nếu ngươi chỉ có một đề nghị này, ta nghĩ ngươi không có giá trị lưu lại.”
Thanh âm khàn khàn không mang theo chút cảm tình nào, trong lòng Trần Mộ có chút buồn bực, hắn cũng không ngờ tới trong tay Tổ Trữ lại không có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn.
Truyền thông nhảm nhí đáng chết!
Trong lòng hắn vô cùng mất mác, Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn đối với hắn không thể nghi ngờ là một hy vọng, ai ngờ hi vọng này lại tan biến nhanh như vậy.
Hắn chung quy vẫn là một thiếu niên, vốn hết sức mong mỏi, đột nhiên hụt hẫng, sự mất cân bằng trong đo khiến tâm tình hắn trở nên rất xấu.
Trần Mộ tâm tình rất tồi nói không ra lời, khí tức lạnh toát bộc lộ ra cũng càng thêm nặng nề.
Vào Liên Bang tổng hợp học phủ? Hắn hoàn toàn gần như nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua. Nói thực, ấn tượng về Lục Đại trong lòng hắn kém đến cực điểm, đối tượng hắn hiện tại tranh đấu không phải chính là Lục Đại và Pháp Á sao?
Ngoại trừ Mạc Doanh, Sương Nguyệt Hàn Châu và Khổ Tịch Tự ba nhà này hắn còn chưa có giao tiếp, ba nhà khác trong mắt hắn đều không phải thứ tốt gì cả.
Tổ Trữ hoảng sợ, vội vã nói: “Xin hãy chậm đã!”
Đối phương khựng động tác trên tay, ánh mắt chòng chọc nhìn gã khiến gã cảm thấy giống như bị một con sói cùng đường dí mắt vào, hung mãnh mà bạo lực.
“Ta còn có một đề nghị.” Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Trần Mộ, hắn như cây đậu leo hấp tấp nói ra: “Nếu các hạ không bằng lòng gia nhập Liên Bang tổng hợp học phủ, tuy ta cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng chúng ta không bằng đổi một phương thức hợp tác khác, nếu các hạ có thể ám sát Tiêu Nguyên làm điều kiện trao đổi, chúng ta sẵn lòng cung cấp Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn và điều kiện khác cho các hạ, thế nào?”
Gã này, thật sự là kẻ điên! Trần Mộ tắc lời nhìn Tổ Trữ, chẳng nhẽ mình nhìn qua thực giống đứa ngốc ư? Nếu như hôm nay không thấy Tiêu Nguyên đại phát thần uy cũng bỏ đi, hiện tại bất kể thế nào Trần Mộ cũng không nguyện ý cùng Tiêu Nguyên có một tia xung đột.
Vậy cùng với tìm chết chả có gì khác biệt.
Trần Mộ không cho Tổ Trữ có bất cứ cơ hội mở miệng nào nữa, ba nhận trên tay nhẹ lướt qua, trên cổ Tổ Trữ hiện lên một đường máu, chốc lát sau, bọt máu kia mới giống như suối phun mạnh mẽ phun trào.
Mặc dù Tổ Trữ một mực nói Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn không ở trên tay hắn, Trần Mộ vẫn ôm một phần vạn hy vọng liều mạng lục soat từ trên người Tổ Trữ và trong phòng.
Tất cả mọi thứ toàn bộ đều bị hắn vơ vét sạch sẽ. Sau đó do quá nhiều đồ nên hắn liền trực tiếp cầm túi đồ để đựng mọi thứ.
Không thể không nói, đồ tốt trên người Tổ Trữ đích thật không ít. Chỉ tính tạp phiến, Trần Mộ đã lục soát được từ trên người gã vài chục tấm, toàn một màu đều là tứ tinh trở lên. Điều này cũng khiến Trần Mộ không thể không tấm tắc, người xuất thân từ Lục Đại quả nhiên đều là giàu đến chảy mỡ. Mà xấp tiền tạp dày cộp sáng thì khiến Trần Mộ hoa cả mắt. Còn có vài thứ kỳ lạ cổ quái Trần Mộ nhận không ra, toàn bộ đều cất vào đó.
Phòng bị nơi này thực sự quá mức lỏng lẻo, vừa mới cực lực lục soát một hồi Trần Mộ đột nhiên cảm thấy, nếu rời đi dễ dàng như thế thực sự có chút không như dự định. Trần Mộ giết chết Tổ Trữ, động tác hết sức nhẹ nhàng, không kinh động bất kỳ ai, lực lượng trú quân lớn như vậy nếu nói không có chiến lực dự ẵn, không ai sẽ tin tưởng.
Quả nhiên rất nhanh Trần Mộ và Weah lập tức tìm được kho đồ của nơi trú quân.
Trong kho đồ, chất hàng đống vật tư, mà hấp dẫn ánh mắt Trần Mộ chính là hàng đống năng lượng tạp trong góc.
Quá tốt!
Tất cả năng lượng tạp được đặt ở trên ba chiếc tủ, bày xếp gọn gàng ngăn nắp, toàn bộ đều là tứ tinh. Hai khung tủ hai phía bên ngoài lại bày một ít tạp phiến khác, chỗ tạp phiến này toàn bộ đều là tam tinh trở lên, thậm chí ngay cả tạp chiếu sáng đều là tam tinh, điều này khiến Trần Mộ một mặt tán thán sự giàu có của Liên Bang tổng hợp học phủ, một mặt khác thì mừng rỡ như điên.
Không chút do dự, Trần Mộ tìm hai chiếc rương da, đem tất cả tạp phiến toàn bộ đều trút vào trong rương da. Mà chỗ tài liệu kia, Trần Mộ lại không động tới, tạp phiến thể tích nhỏ thì một chiếc rương đã đủ chứa bảy tám mươi tấm tạp phiến, mà nếu chứa tài liệu thì chứa không được bao nhiêu.
Ngay sau đó, Trần Mộ và Weah mỗi người vác một chiếc rương da, lặng lẽ rời khỏi nơi trú quân của Liên Bang tổng hợp học phủ.
Thừa dịp đêm tối chạy trốn cực nhanh trong khu thành đổ nát, Trần Mộ trong lòng sung sướng vô tả, cơn tiếc nuối về Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn đã bị hắn quẳng ra ngoài chín tầng mây. Nhiều tạp phiến như vậy rốt cuộc giá trị bao nhiêu, hắn còn chưa rõ ràng, song hắn tin nhất định rất nhiều.
Thuận lợi khác thường ngày hôm nay, thuận lợi đến mức hắn có chút khó có thể tưởng tượng, hắn cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Hắn và Weah chạy tới đánh lén Tiếu Nguyên và Mễ Hạ Thanh, hơn nữa an toàn lui thân, thành công dẫn chúng đến chỗ Pháp Á, ép Pháp Á không thể không chạy tới tiếp viện, mà sau đó, lẻn vào Liên Bang tổng hợp học phủ, giết chết Tổ Trữ, lục soát trắng trợn một hồi, thu hoạch kinh người.
Hắn cảm giác thế giới bỗng chốc trở nên không chân thật.
Tiêu Nguyên, Mễ Hạ Thanh, Pháp Á, Tổ Trữ….
Mỗi người đó lúc trước không phải đều là tồn tại cao cao tại thượng trong mắt hắn ư? Hắn trước kia chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày có năng lực đối địch với họ, càng chưa từng nghĩ qua, mình có một ngày có thể giết chết Tổ Trữ.
Máu huyết thiếu niên rực cháy hừng hực trong gió đêm, một loại khí chất gọi là ‘tự tin’ bắt đầu từ từ xuất hiện trên người hắn.
********
“Con bé này ngon lành quá, thực căng tròn mọng nước!”
“Ngươi biết gì chứ? Nàng là Tô Lưu Triệt Nhu, người ta đường đường là cao cấp y vụ tạp tu, lũ tạp tu nghèo đói chúng ta có thể chạm vào được ư?”
“Shit, cao cấp thì làm sao? Hiện tại còn không phải vào tay huynh đệ chúng ta à? Xinh đẹp như vậy, ngắm đến nỗi nước dãi của ta đều muốn chảy xuống, lão tử đã nửa năm chưa động đến nữ nhân rồi!”
“Hắc hắc, nếu không phải cảm giác của nàng tiêu hao gần hết, vậy cũng rất phiền phức. Con bé ngốc này, lúc này còn lãng phí cảm giác lên đám bình dân kia, chậc chậc, thực không biết sống chết.”
“Ha ha, loại con gái cao quý như nàng ta, ngày ngày được nam nhân chiều chuộng, nào biết nỗi khổ nhân gian? Hắc hắc, chúng ta đây cũng xem như giúp nàng dạy một bài mà!”
“Chúng ta thực vĩ đại!” Những lời đối thoại của hai tên bỉ ổi theo tiếng gió truyền đến tại Trần Mộ, Trần Mộ khựng chân.
Tô Lưu Triệt Nhu…
Trong mắt Trần Mộ lóe lên một tia sát khí, khí lưu dưới chân bỗng xoay chuyển, cả người lập tức kề sát mặt đất, vẽ ra một đường ngoặt gần ba mươi độ. Weah liếc Trần Mộ một cái, cũng không thấy động tác gì, cả người liền theo tới.
Hai tên tạp tu thổ phỉ, vừa mới nhấc cô gái trên tay đặt xuống mặt đất, hắc hắc cười dâm đãng không ngừng.
Quả nhiên là Tô Lưu Triệt Nhu, chớp mắt Trần Mộ đã nhìn thấy rõ ràng.
Không chút do dự hai chiếc Thoát Vĩ Toa trong nháy mắt thành hình, rời khỏi tay.
“Ai?” Hai tên tạp tu lạnh mặt, ngẩng đầu dậy.
Hai bông huyết hoa kiều diễm vô tả trong nháy mắt phá thủng mi tâm hai người, biểu cảm hai người đọng lại trên mặt, ngửa mặt gục xuống, chúng đến chết vẫn không phản ứng kịp mình vì sao chuốc lấy họa sát thân.
Tô Lưu Triệt Nhu hai mắt nhắm nghiền, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thống khổ, đang rơi vào trong hôn mê.
Nàng sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? Trần Mộ có chút nghĩ không ra, theo lý mà nói, không ai lại động thủ với y vụ tạp tu đứng trung lập, đây là đại kị.
Trần Mộ ngẫm nghĩ, không lay tỉnh nàng mà trực tiếp xốc Tô Lưu Triệt Nhu lên vai.
Tô Lưu Triệt Nhu mềm mại không xương, cõng trên vai, mùi hương đặc trưng thiếu nữ như có như không kích Trần Mộ, một loại cảm giác chưa từng có bao giờ lặng lẽ dâng lên từ trong lòng.
Vô tình, động tác Trần Mộ trở nên rất nhẹ nhàng.
Ngược lại Weah thì kỳ quái liếc Trần Mộ một cái rồi thu ánh mắt.
Hai người tựa như u linh trong đêm đen, lặng lẽ bay về phía căn cứ ngoài thành.