Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bá Vấn lại đang ghi nhớ các hương liệu, trong các loại tài liệu hắn ghi nhớ, ngay cả nhiều loại đá tương đối trân quý, vài loại tài liệu khác giá cả mặc dù đắt đỏ nhưng không khó kiếm, nếu như thật sự có thể thành công, lợi nhuận to lớn trong đó làm trái tim hắn đập thình thịch. Tấm tạp phiến của Trình Anh được Trần Mộ sửa chữa làm uy lực tăng cực lớn hắn cũng không quá mức để ý, tạp phiến cấp bậc này mặc dù hắn cũng không nhiều nhưng cũng không tính là ít. Huống chi, hắn đã có thể sử dụng tứ tinh tạp phiến tương đối thành thạo.

Về mặt uy lực, tam tinh tạp phiến với tứ tinh tạp phiến có khoảng cách lớn cơ hồ không thể vượt qua. Đương nhiên, trong đó cũng có trường hợp đặc biệt, nhưng loại trường hợp đặc biệt này rất là hiếm, có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Với Bá Vấn mà nói, hiện tại hắn nên cố gắng rèn luyện bản thân sử dụng thành thục tứ tinh tạp phiến, không nên đem thời gian lãng phí ở tam tinh tạp phiến xa lạ, dù là tấm tam tinh tạp phiến đó có xuất sắc. Tạp phiến sử dụng tốt ở thành thạo chứ không phải ở số lượng.

Lí Độ Hồng cũng trầm mặc, chỉ là ngẫu nhiên ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ nóng vô cùng. Ở tuổi hắn, đối với cuộc sống tràn ngập vô số ảo tưởng, hơn nữa lòng hiếu kì tạo nên, hắn cảm giác được Trần Mộ có một loại lực lượng phi thường thần kỳ, giống như hắn chỉ cần rất nhẹ nhàng động bút, sẽ mang đến kết quả hoàn toàn khác nhau.

Lí Độ Hồng lớn lên ở trong rừng, đối với lực lượng tương đối khao khát, dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ. Mà thấy Trần Mộ có thể có năng lực sáng tạo lực lượng, hắn tự nhiên là vô cùng khát vọng.

Đoàn người đi xuyên qua rừng, Lí Độ Hồng cũng vô cùng phối hợp. Có hắn dẫn đường, ba người liền rất nhanh tới “cái thôn” theo như lời tiểu tử ấy nói.

Vừa tới cửa thôn, bọn Trần Mộ liền gặp được tiếp đãi cực kỳ “long trọng”. Năm thanh niên đứng quanh một ông lão ở cửa thôn, bọn họ tựa hồ đã sớm biết nhóm Trần Mộ sắp tới.

Trên đầu ông lão này đội một cái mũ làm từ lông chim màu sắc rực rỡ, mặc quần áo màu nâu, các nếp nhăn trên mặt rất sâu, do phơi nắng trong thời gian dài nên da tay xạm màu nâu đen, đã bắt đầu có chút khô héo nhăn nheo do tuổi đã lớn. Ánh mắt mấy thanh niên bên cạnh ông lão mơ hồ hiện lên vẻ không thân thiện.

Bá Vấn cùng Trần Mộ nhìn nhau một cái. Lí Độ Hồng thấy ông lão, lập tức cúi đầu.

- Hoan nghênh, khách nhân từ phương xa!

Ông già mỉm cười đứng dậy:

- Hết sức cảm ơn các vị đã đem cháu của ta về đến đây. Mấy ngày này, chỉ sợ nó mang đến cho các vị không ít phiền toái ấy chứ.

Nói xong lão quay sang nói:

- Duy A, đem tiểu quỷ tới gặp mẫu thân hắn đi.

Một hán tử khoẻ mạnh nghe tiếng, liền chuẩn bị hướng Lí Độ Hồng đi tới.

Đối với mấy người Trần Mộ mà nói, hiện không thăm dò được tình hình, Lí Độ Hồng chính là bùa hộ mạng, sao có thể để cho bọn họ mang đi đơn giản vậy? Bá Vấn tiến lên một bước, chắn ở trước người Lí Độ Hồng.

Động tác này của Bá Vấn, lập tức tạo ra ánh mắt phản ứng không tốt của mấy người trẻ tuổi.

- Soạt, soạt, soạt!!!

Năm thanh niên lập tức rút ra vũ khí trên tay, mỗi người đều cầm một thanh năng lượng đao. Năng lượng đao này dài khoảng 45cm, thân đao có chút cong cong.

Trần Mộ hơi kinh hãi. Hắn lúc này mới chú ý tới cổ tay mấy người này đều cột một khối chuôi đao có hình dáng khỏ tả, không nghĩ tới chuôi đao này lại có thể hình thành năng lượng đao. Trần Mộ cùng Bá Vấn đều lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí như thế, nếu như không phải bọn họ quá quen thuộc với năng lượng, nói không chừng, lần đầu tiên nhìn thấy còn không có cách nào phán đoán bọn họ cầm cái gì trên tay.

Là tạp giới sao? Ba người Trần Mộ không khỏi lộ ra vẻ mặt thận trọng. Tạp giới cổ quái như vậy Trần Mộ cũng chưa bao giờ thấy, nhưng hắn thân là chế tạp sư, khả năng mẫn cảm với năng lượng càng tinh tế.

Năng lượng đao đó chẳng những khả năng sắc bén không thể so với Tam Nhận Tạp tam tinh mà ở độ linh hoạt, tầm bắn lại càng không bằng.

Đó chỉ là một loại vũ khí cấp thấp, từ ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, hắn cho ra đánh giá như thế.

Nhưng, đây cũng không đại biểu cho hắn có bất cứ khinh thường nào. Ngược lại, nếu như dùng vũ khí đơn sơ như vậy, mà có thể sống ở trong rừng đủ để nói lên rằng lực chiến đấu của thôn dân này vô cùng mạnh mẽ. Trần Mộ không giống như Bá Vấn, hắn cũng không cho rằng trên đời này chỉ có tạp tu mới có lực chiến đấu. Một ví dụ điển hình là nữ ma quỷ, nàng muốn giết chết hắn, ít nhất có một trăm cách, hơn nữa đều là không dùng tạp phiến.

Nữ ma quỷ giết chết tạp tu nhất định không phải là ít.

Nhìn kỹ lại những người này, mỗi người đều là vẻ mặt nhanh nhẹn dũng mãnh, cơ bắp trên người cuồn cuộn, như dã thú hình người, mỗi người đều lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

Mặc dù năm người đều rút ra vũ khí, vẻ mặt Bá Vấn vẫn trấn định. Hắn là người nào? Tình thế nào chưa từng thấy? Ngoại trừ lần ăn đau khổ trên tay Trần Mộ, những người khác còn không có ai có thể mang phiền toái tới cho hắn.

- Muốn động thủ?

Bá Vấn nói, lặng yên kích hoạt độ nghi trên tay. Trình Anh ở bên cạnh thấy thế, cũng kích hoạt.

So với hai người, Trần Mộ thì lộ ra vẻ thong dong hơn hẳn, sắc mặt hắn không có phát sinh bất kì biến hoá nào, đương nhiên cũng là vì trên mặt hắn có nguỵ trang, dù có biến hoá cũng nhìn không ra. Làm người khác giật mình nhất là hắn không có làm ra bất cứ tư thái đề phòng nào, cứ như không thấy năm người này rút binh khí ra.

Trình Anh và Bá Vấn càng thêm bội phục đối với Trần Mộ, ở tình hình này còn có thể trấn định như thế, có thể thấy tố chất tâm lý của Trần Mộ cứng rắn thế nào. Bọn họ nào biết rằng, Trần Mộ không phải là không nghĩ tới muốn cảnh giác, mà là hắn cảm giác được chính mình đề phòng cũng không có tác dụng gì. Hắn muốn tiến vào liễm tức pháp cũng phải mất vài phút đồng hồ, mà không có tiến vào trạng thái liễm tức, lực chiến đấu của hắn yếu đến thê thảm. Hắn dứt khoát bàng quan nhìn tình thế phát triển, lính mới không có quyền lên tiếng, hắn tự giác giữ nguyên im lặng.

- Người trẻ tuổi, ngươi muốn cùng chúng ta là địch?

Ánh mắt ông lão không thay đổi hỏi, liếc mắt nhìn Trần Mộ.

Bá Vấn hơi khom người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Ông lão tôn kích, ta tin tưởng ngài có thể nhìn ra được chúng ta không có địch ý. Chỉ là không biết quý thôn cho chúng ta là đao kiếm hay là hữu nghị? Hành vi lúc trước làm cho ta rất khó phán đoán. Ta nghĩ, tại không có xác định trước, bảo trì cục diện lúc này, là song phương chúng ta có thể tiếp nhận.

Ông lão có chút không vui nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi làm như vậy thì chỉ làm hỏng hữu nghị của chúng ta.

- Ngài cũng thấy, ở trong quý thôn, chúng ta đang ở thế yếu, chúng ta muốn một chút cam đoan bảo vệ mình thôi. Triết nhân có nói: “Một phương cường thế, cũng không phải là thái độ thích hợp nhất”. Mà sự tình phát triển, cũng thường thường không thể ngược lại.

Bá Vấn thản nhiên nói. Đây là lợi thế duy nhất trên tay hắn, bất kể như thế nào cũng không dễ dàng giao ra.

Trên mặt năm thanh niên hiện ra vẻ phẫn nộ, xem ra Bá Vấn đang uy hiếp bọn họ.

Đối mặt với năm thanh niên rục rịch muốn động thủ, thần sắc Bá Vấn vẫn như thường, cũng không liếc bọn họ một cái. Mặc dù còn không rõ thân phận Lí Độ Hồng là như thế nào, nhưng từ ngôn ngữ thân mật của ông lão, Bá Vấn âm thầm đoán quan hệ của tiểu quỷ với ông lão nhất định không đơn giản.

Ông lão cũng không vì Bá Vấn nói mà phẫn nộ, vẻ mặt của lão thậm chí không có biến hoá, chỉ là nhìn sâu Bá Vấn một cái:

- Người tuổi trẻ, ngươi rất thông minh.

Nói xong không đợi Bá Vấn trả lời, ánh mắt của lão rơi vào trên người Trần Mộ. Trong ba người, Bá Vấn anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm, Trình Anh xinh đẹp tuyệt trần, đều là nhân vật cực kỳ chói mắt, chỉ có Trần Mộ không có gì thu hút. Nhưng ánh mắt ông lão dừng lại trên người Trần Mộ là lâu nhất, ánh mắt hơi có ý vị khác thường.

- Vị tiểu huynh đệ này chính là cao thủ theo như lời tiểu Tam.

Ông lão nói làm cho ánh mắt năm người xung quanh lại một lần nữa nhìn chằm chằm Trần Mộ, trong ánh mắt của bọn họ, có nghi hoặc, có kích động, có hoài nghi, có khiêu khích, ánh mắt năm người nhìn về phía hắn không giống nhau. Nhưng là nếu có một chút, thì đó là một tia ngạc nhiên. Bọn họ cũng biết chuyện tiểu Tam bị thương, chỉ là bọn họ mới vừa rồi đều nhất trí tưởng rằng người đánh tiểu Tam bị thương chính là Bá Vấn. Bất kể là xem xét từ góc độ nào, Bá Vấn đều có phong phạm của cao thủ.

Vì một câu nói của ông lão, ánh mắt của bọn họ tất cả đều rơi vào Trần Mộ. Một thiếu niên nhìn qua giống như người bình thường, không có gì xuất chúng lại là người đánh bị thương tiểu Tam.

Tiểu Tam? Lập tức Trần Mộ nghĩ tới nam tử bị mình đánh cho bị thương, chẳng lẽ là hắn? Hắn không biết trả lời thế nào, liền dứt khoát trầm mặc không nói.

Ông lão đột nhiên nhoẻn miệng cười:

- Có thể gặp phải cao thủ như vậy, thật sự là may mắn của thôn chúng ta. Ai nha, người già rồi, làm việc không ổn, lâu như vậy cũng không có mời các vị vào trong thôn ngồi một chút, thật sự là thất lễ, thật sự là thất lễ! Đến đây, đến đây, mời vào trong, mời vào trong.

Bá Vấn và Trình Anh hai mặt nhìn nhau, thái độ ông lão lúc này đột nhiên biến hoá, làm cho bọn họ phản ứng không kịp. Vừa mới tuốt kiếm giương cung, đột nhiên trở nên tốt đẹp, thật sự muốn khảo nghiệm thần kinh người ta.

Trần Mộ thật không hiểu được, vì thực lực song phương ở đây hoàn toàn không cùng cấp bậc. Chân chính có lực chiến đấu bên bọn họ chỉ có Bá Vấn và Trình Anh, nếu như phát sinh xung đột, người thứ nhất bị giết khẳng định là chính mình. Ai sẽ cho ngươi ba phút để ngươi tiến vào trạng thái liễm tức.

Cho nên, tâm tình Trần Mộ vẫn rất bình thản, hắn không cần lo âu nhiều như vậy. Nếu như song phương thật sự phát sinh xung đột, chính mình là lính mới, có thể tạo nên tác dụng gì? Huống chi, nếu đối phương thật sự muốn động thủ, bất kể là đang ở trong rừng cây hay là ở trong thôn, không có cái gì khác nhau.

Hắn rất thản nhiên mà đối diện với cục diện như thế, từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn vẫn thuỷ chung thong dong bình tĩnh, ánh mắt bình thản.

Lưu manh cũng là một loại cảnh giới a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK