Ánh mắt Trần Mộ đặt lên kiện vật phẩm hình thù kỳ lạ từ kim loại chế thành, dài ước chừng tám chín thước, bên trên linh kiện đầy vết rỉ sét, có vài nơi thậm chí đã bị rỉ ăn mòn xuyên thủng. Nó có đôi cánh hơi mỏng, thoạt nhìn như cánh chim. So với đôi cánh khổng lồ, hình thể của nó lại xinh xắn hơn nhiều lắm, vừa dài vừa hẹp như hình thoi, mặt cong hơi mang dáng hình cung, thoạt nhìn rất có mỹ cảm.
- Đây là phi hành khí, bình thường dùng để phi hành trên quãng ngắn.
Vượt ngoài dự doán, trả lời hắn chính là hệ thống.
- Phi hành khí? Ha ha, ta quả nhiên không đoán sai!
Alfonso hưng phấn đến nỗi còn thiếu mỗi nước khua tay múa chân.
Phi hành khí thế này nhìn qua thật nguyên thủy a, so sánh với toa xe hắn từng thấy, Trần Mộ có chút thất vọng.
Chứng kiến vẻ mặt thiếu hứng thú của Trần Mộ, Alfonso không khỏi cười nói:
- Tiên sinh chẳng phải muốn rời khỏi rừng sao? Có lẽ còn phải dựa vào kiện phi hành khí này đấy!
Trần Mộ trong lòng ấm áp, ai ngờ nguyện vọng rời khỏi rừng của mình mà Alfonso vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hắn cười cười:
- Chỉ e nó không bay khỏi rừng được, trên trời không phải có tầng giao vân sao?
Thấy Alfonso nhiệt tình như thế, Trần Mộ cũng không muốn đả kích lòng nhiệt tình của hắn nên nói khá uyển chuyển. Nếu có thể phi hành để hắn thoát khỏi rừng, hắn sớm đã bay ra ngoài rồi. Trên tay hắn không chỉ có một loại khí lưu tạp! Song khu rừng này rộng lớn như thế, hơn nữa hắn bây giờ biết được sự tồn tại của tầng giao vân nên cũng đã loại bỏ tư tưởng này rồi.
- Tiên sinh chớ nóng vội!
Alfonso an ủi nói:
- Bầu trời đích xác có tầng giao vân nhưng kiện phi hành khí này lại có thể phi hành bên trong nó. Ta từ trước tới giờ chưa từng thấy qua kiện phi hành khí nào có hình dạng này, nhưng ta tin, lực xung kích của nó chắc chắn hết sức kinh người, tầng giao vân cũng không vây hãm nổi nó!
Lời của Afonso khiến Trần Mộ không khỏi cẩn thận cân nhắc. Afonso nói đúng, nếu đủ động lực, loại phi hành khí kiểu dạng này hẳn có thể phá vỡ tầng giao vân, hơn nữa tầng giao vân không hề có hiệu ứng ăn mòn đối với kim loại, có sự bảo vệ từ kim loại, năng lượng cũng sẽ không bị tầng giao vân hấp thu.
Mắt Trần Mộ sáng ngời:
- Ngươi có thể sửa chữa nó không?
- Không chữa được!
Alfonso lắc đầu:
- Nó bị rỉ sét thực sự quá kinh khủng!
Trong tâm Trần Mộ nhất thời chán nản, nếu không cách nào chữa trị thì phi hành khí này chẳng qua cũng chỉ là một đống sắt vụn thôi.
Ai ngờ Alfonso lại chuyển đề tài:
- Có điều ta có thể mô phỏng một lần thử xem. Hẳn là không thành vấn đề.
Điều này khiến Trần Mộ nhất thời mừng rỡ, nhưng hắn lập tức nghĩ tới một vấn đề, ngẩng đầu nói với không khí:
- Hệ thống, ngươi có kết cấu sơ đồ của cỗ phi hành khí hoặc tư liệu về phương diện này hay không?
- Có!
Hệ thống phản ứng rất nhanh.
Trần Mộ và Alfonso hưng phấn đưa mắt nhìn nhau. Đè nén niềm vui sướng trong lòng, Trần Mộ ngẫm nghĩ mới hỏi:
- Ta bây giờ có thể xem hay không? Nếu không thể, cần điều kiện gì?
- Không thể!
Hệ thống trả lời không có bất cứ chỗ linh động xoay chuyển nào, nó lập tức giải thích:
- Nó tuy thuộc kỹ thuật cấp thấp nhưng ít nhất độ cống hiến cần phải đạt đến 15 điểm.
- Độ cống hiến hiện tại của ta là bao nhiêu?
Độ cống hiến, lại là độ cống hiến, Trần Mộ không khỏi nhớ tới đoạn cuộc sống trong căn cứ ở Trữ gia. Đầu năm nay, quả nhiên không được bao ăn trưa a!
- Chữa trị một phần công năng hệ thống nhận được 5 độ cống hiến. Chữa trị thang lên xuống, chữa trị hệ thống thông gió thu được 3 độ cống hiến, tổng cộng 8 điểm.
Độ cống hiến và trị số giám định quyền hạn lần trước hoàn toàn khác nhau. Lần trước Trần Mộ nhận được 15 điểm là độ cống hiến hệ thống đánh giá hắn ở phương diện năng lực khôi phục hệ thống có thể sản sinh ra. Mà độ cống hiến là chỉ sự cống hiến của hắn hiện tại đã làm ra.
Còn thiếu 7 điểm, trị số này không thể không vượt qua, Trần Mộ lập tức nói:
- Ta cần bảng liệt kê những chỗ cần chữa trị.
Trước mắt hắn lập tức lóe lên một tấm màn ánh sáng. Trên mặt liệt kê chi tiết các hạng mục cần phục hồi, còn có điều kiện phục hồi bọn họ cần có. Bảng liệt kê chi chít đủ khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt, tòa căn cứ này gần như không có chỗ nào hoàn hảo mà không có khuyết điểm. Có điều Trần Mộ cần từ trong bảng liệt kê tìm được hạng mục mình có năng lực phục hồi. Điều này cần kiên nhẫn.
***
Mặt Weah lạnh tanh nhìn đám thiếu niên đang luyện tập kỹ năng chiến đấu của hắn. Đám thiếu niên vẻ mặt đều kiên định, chúng liều mạng luyện tập. Thực ra Weah không cần giám sát tại chỗ, hắn biết đám nhóc này không một đứa nào lười biếng.
Mặc dù thời gian luyện tập còn rất ngắn nhưng đám thiếu niên này trong cái giơ tay nhấc chân, ngược lại cũng đâu ra đấy. Weah mặt lạnh tanh nhưng cõi lòng thầm chấn kinh, gã cũng không ngờ rằng môn thể dục kết hợp với kỹ năng của hắn lại có thể phát huy hiệu ứng cực lớn như thế. Tốc độ tiến bộ của đám thiếu niên thực sự khiến hắn giật mình. Mà đám hài tử hắn vốn phán định không thích hợp học tập kỹ năng của hắn mặc dù thoạt nhìn vẫn có chút cật lực, nhưng Weah tin, chỉ cần chúng gắng gượng được quãng thời gian vất vả nhất này, tiến bộ về sau của chúng ắt sẽ rất nhanh.
Rất nhiều thứ trên người Trần Mộ dường như luôn không lộ rõ. Hiện giờ Weah đã có thể hiểu được phương pháp tác chiến của tạp tu. Một vị tạp tu mà có kỹ năng như môn thể dục, bản thân điều này đã có chút không hợp lý.
Chỗ không hợp lý trên người tiểu tử này còn ít sao? Loại kỹ năng dường như tự hại mình ấy, Weah nhìn ra, chỉ có những nhân vật hành tẩu trong bóng tối mới có thể học tập.
Nhưng bất kể thấy thế nào, Trần Mộ và hắc ám đều không móc nối được quan hệ gì. Hơn nữa hắn còn tinh thông chế tạp, chẳng trách hắn lại nói mình học pha tạp quá mức. Trong lòng Weah hiện tại vẫn có chút tiếc hận, trong những thiếu niên này, không thiếu người có thiên phú xuất chúng, môn thể dục khiến tố chất thân thể chúng được nâng cao rất nhiều, nhưng khi hắn cẩn thận quan sát mỗi một thiếu niên, kết luận rút ra cuối cùng lại là, tố chất thân thể Trần Mộ vẫn là xuất sắc nhất!
Người có khí lực lớn hơn so với Trần Mộ không hề ít, thân thể mềm mại hơn hắn cũng có rất nhiều, các phương diện khác hơn Trần Mộ cũng càng nhiều. Nhưng nếu đem tất cả điều kiện tổng hợp lại, ưu tú nhất lại vẫn là Trần Mộ, đây là một hiện tượng cổ quái, nhưng lại là sự thật trước mắt.
Thật đáng tiếc a! Weah một bên tiếc hận, một bên kỳ quái mình vì sao lại để ý chuyện này như thế. Luôn luôn canh cánh trong lòng đối với một chuyện, đây hiển nhiên không phải phong cách của hắn, song thực tế, hắn dường như thực sự vẫn luôn để ý quá mức chuyện này.
***
Đây là quãng thời gian Trần Mộ bận rộn nhất, mỗi ngày hắn đều liều mạng tiến hành công tác sửa chữa. Tòa căn cứ này đối với việc sử dụng tạp phiến hết sức phổ biến, đây cũng là chỗ hắn có thể bắt tay vào làm. Hắn nhìn ra bản thân tòa căn cứ chính là một tạp giới khổng lồ. Công tác sửa chữa hắn có thể làm tịnh không nhiều, nhưng chỉ có vài mục như vậy cũng khiến hắn nhận được ích lợi không nhỏ. Lý luận đơn thuần nếu không có thực tiễn thúc đẩy thì rất khó tiến bộ, đặc biệt ở lĩnh vực chế tạp.
Chế tạp sư lợi hại sở dĩ rất ít ỏi, một nguyên nhân rất trọng yếu là tuyệt đại đa số vấn đề họ gặp phải chỉ là vấn đề trong nghiên cứu, mà không phải vấn đề trong cuộc sống. Còn về vấn đề trong cuộc sống, họ chỉ cần sử dụng tiền bạc giải quyết, mà không phải tạp phiến.
Đối với Trần Mộ mà nói, nơi này hết thảy đều cần quyền hạn, nhưng muốn có quyền hạn thì bắt buộc phải làm hàng đống công tác sửa chữa căn cứ. Mà trong quá trình này, hắn sẽ gặp rất rất nhiều vấn đề hắn chưa từng thấy qua, thậm chí là chưa từng nghĩ qua. Giống như những vấn đề cuộc sống hắn gặp phải, toàn bộ đều cần tạp phiến để giải quyết.
Những vấn đề này viển vông như thế, thâm thúy khó hiểu như thế nhưng hắn chỉ có một con đường, đó chính là giải quyết chúng! Điều này ép buộc hắn không thể không tiến hành suy nghĩ cân nhắc, ép hắn không thể không tiến về phía trước.
May thay Trần Mộ có đủ lòng kiên nhẫn, hắn cũng rất biết hưởng thụ quá trình này. Ngay cả tự bản thân cũng không nghĩ rằng, hắn có thể tiến hành cải tiến thiết bị căn cứ, điều này giúp cho hắn nhận được 5 điểm cống hiến. Chỉ là hạng mục cải tiến này tịnh không phải khai sáng từ hắn, mà là từ kết cấu song song của tay quay lúc ở Đông Vệ học phủ học được.
Đã có 5 điểm này, thời gian hắn xem xét tư liệu phi hành khí giảm xuống cực lớn, chỉ tốn chừng năm ngày, hắn đã hoàn thành 15 điểm cống hiến.
Tư liệu của phi hành khí khá lớn, hơi có chút ngoài dự liệu của Trần Mộ, mà những hình kết cấu tinh tế kinh người này hắn nhìn mà hoa cả mắt.
Alfonso thật lòng trợ giúp hắn, đáp lại phần tình nghĩa này, Trần Mộ cũng không lười nhác.
Mình sửa chữa căn cứ được càng nhiều, hoàn cảnh sống của đám nhóc cũng càng tốt, đối với bọn Alfonso mà nói, cuộc sống trong tương lai mới sẽ trở nên tốt hơn.
Hắn có thể cảm nhận được phần chân thành trong sự quan tâm của Alfonso đối với mình, hắn biết điều này trân quý đến nhường nào! Có qua có lại mới toại lòng nhau, Trần Mộ vốn hiểu rõ nhân tình cũng hi vọng bản thân có thể mang đến trợ giúp cho những người thực sự quan tâm đến mình. Trần Mộ đối với việc truyền thụ cho đám Lí Độ Hồng cũng càng để tâm hơn.
Đương nhiên, rèn luyện của bản thân hắn tịnh không đình chỉ, kinh nghiệm vốn có nói cho hắn biết, nếu thực lực là bảo đảm cho vận mệnh, không có Bá Vấn, không có dã thú, Trần Mộ yên ổn ở dưới căn cứ ngầm an toàn này, huấn luyện của hắn cũng không cần giấu giấu diếm diếm nữa. Ngoại trừ công việc, thời gian khác của hắn toàn bộ đều tiêu hao trong huấn luyện, quy luật sinh hoạt hắn đã xáo trộn từ rất lâu một lần nữa được chỉnh đốn.
Chỉ có trải qua loạn lạc mới biết quý trọng yên bình.
Đôi khi hắn thậm chí nghĩ rằng, thực ra cuộc sống trong căn cứ cũng khá tốt!
Xem ra, mình thực sự không phải một người có chí hướng lớn.
Trong thời gian hai tháng, đối với bọn Trần Mộ mà nói, mỗi ngày dường như đều là một sự khởi đầu hoàn toàn mới. Học tập không gián đoạn, huấn luyện cực khổ, còn có công việc, cuộc sống bình phàm an tĩnh khiến những người còn sống sau cơn tai nạn cảm thấy hết sức thoải mái.
Nhưng đúng vào quãng thời gian này, thế cục liên bang lại phát sinh biến hóa mới.