Cùng lúc đó, ánh mắt nam tử đeo mặt nạ bùng nổ, Tiểu Man biến sắc, các tạp tu khác vẻ mặt khiếp sợ. Không cần nói gì, mọi nguời lập tức tăng tốc, sửa sang đội ngũ im lặng bay về phía năng lượng ba động.
Weah đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Đang truyền tư liệu về hệ thống, Trần Mộ cũng ngừng tay, giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Năng lượng ba động thật mãnh liệt, năng lượng ba động như vậy chỉ khi xảy ra chiến đấu quy mô lớn. Ai dám đánh nhau trong thành như vậy? Trần Mộ đột nhiên hơi nhíu mày, chỗ này cách luồng ba động quá gần, không tới 2000m.
Cảm giác tăng lên khiến hắn phán đoán càng thêm chính xác, nếu đổi lại là trước kia hắn mặc dù cũng có thể cảm giác được nhưng tuyệt đối không cách nào đạt tới mức chuẩn xác như thế.
2000m đối với tạp tu mà nói chỉ là trong nháy mắt, mà đối với tạp tu hỗn chiến mà nói cái này căn bản không thể tính là khoảng cách.
Nếu thật sự phát sinh hỗn chiến quy mô lớn của tạp tu mà nơi này lại nằm trong phạm vi hỏa lực, vậy quá nguy hiểm rồi. Luồng năng lượng ba động này thật quá mức mạnh mẽ, có thể tưởng tượng được trong đó ẩn chứa hỏa lực kinh khủng tới nhường nào, chỉ sợ cả cao ốc Thiên Dực đều bị san phẳng.
Bất quá khiến hắn cảm thấy nghi hoặc là có rất ít người dám chiến đấu trong nội thành. Phải biết rằng trong nội thành cao ốc mọc lên san sát, hơn nữa người đi đường đông đảo, phần lớn là thường dân không có năng lực tự bảo vệ. Một khi phát sinh chiến đấu ở nội thành sẽ tạo thành thương vong cực kỳ nghiêm trọng đối với thường dân. Không có người thống trị nào muốn thấy cảnh này bất luận là người thống trị trên danh nghĩa hay thực tế.
Đối với những kẻ thống trị mà nói, bọn họ luôn luôn hy vọng khu vực của mình được trật tự hài hòa, chỉ như vậy mới có lợi cho sự phát triển, giúp bọn họ tích lũy tài phú được tốt hơn.
Cho nên thông thường trong khu vực nội thành cấm tất cả các tạp tu chiến đấu, rất ít khi thấy người dám khiêu chiến cấm lệnh này bất luận là tạp tu mạnh hay yếu. Trong thời đại này, vũ lực đương nhiên quan trọng nhưng một số thứ khác như danh tiếng cũng không thể bỏ qua. Đã là cao thủ phần lớn đều quý trọng danh dự.
Cái này Trần Mộ cũng chẳng quan tâm, nói chung dưới tình huống không bị uy hiếp, Trần Mộ của chúng ta có thể được xưng là mẫu người hòa bình tiêu biểu. Song lúc này hắn không cách nào bảo trì trấn tĩnh, năng lượng ba động trong không khí đang tăng lên với tốc độ kinh người, hắn đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Nơi này không an toàn!
Weah đã không thấy bóng dáng, Weah có năng lực tự bảo mình, Trần Mộ luôn tin tưởng mười phần như vậy. Hiện giờ hắn muốn chống lại Weah cũng không có tới nửa phần thắng, cho dù kéo gần lại khoảng cách với Weah, Thoát Vĩ Toa vẫn như trước không cách nào đánh trúng hắn. Weah tựa như một con dã thú có được bản năng chiến đấu, hắn luôn am hiểu cách lợi dụng tất cả các điều kiện, hắn không có cảm giác nhưng khả năng phát hiện nguy hiểm còn mạnh hơn mình, hắn không biết bay nhưng tốc độ chạy trốn không hề kém hơn mình toàn lực phi hành chút nào.
Quái thai như vậy không biết từ đâu ra, sự tồn tại của Weah đã phá vỡ hoàn toàn định nghĩa về loài người trong đầu Trần Mộ.
Ngưng thần yên lặng lắng nghe, dưới lầu vô cùng yên tĩnh. Trần Mộ kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ cũng cảm giác được nguy hiểm? Một lát sau hắn mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật, không có thợ tới làm.
Hắn đang chuẩn bị đóng ma trận truyền tin lại thì thông tin tạp truyền tới âm thanh của hệ thống:
- Nếu tắt máy thì lần truyền tin này thất bại. Có tắt máy hay không?
Trần Mộ không nói gì, hắn bây giờ đã gần truyền xong một nửa, nếu thất bại thì lần sau phải làm lại từ đầu.
- Có thể tạm dừng hay không?
Trần Mộ hỏi.
- Có thể, trong vòng ba giờ.
Ba giờ, vậy cũng đủ để mình rời xa khỏi chiến trường này rồi, may là ma trận thông tin cũng không lớn, Trần Mộ dứt khoát dùng một tay ôm lấy.
Mở cửa sổ nhìn thoáng qua chung quanh thấy không có ai, hắn liền dính sát vào vách tường rồi linh hoạt trượt xuống như một con thạch sùng, hơn nữa hắn thủy chung bay lượn trong hóng râm, Đại Nê Thu tạp có được độ linh hoạt thật khó tưởng tượng, cũng khiến cho động tác của Trần Mộ càng thêm phiêu hốt quỷ dị.
Lui tới một góc bí mật, góc này đã bị bóng tối che phủ, không nhìn kỹ thì không thể thấy được Trần Mộ đang nấp trong đó. Phong bế hô hấp, cẩn thận điều chỉnh tần xuất của cảm giác xoắn ốc trong cơ thể, làm cho nó tới gần “tần suất hoàng kim” của Liễm Tức pháp, đây là phương pháp ẩn nấp do hắn tìm ra, lần trước cũng là hắn sử dụng phương pháp này tránh được Thủy Ba tạp dò xét của Ana sau đó đánh lén thành công. Phương pháp này không có tác dụng phụ như Liễm Tức pháp nhưng hiệu quả của nó cũng kém hơn nhiều, nó không có hiệu quả tỉnh táo đặc thù của Liễm Tức pháp mà cả hiệu quả ẩn nấp cũng không hoàn mỹ như trạng thái liễm tức.
Nhưng cái này đối với Trần Mộ hiện tại mà nói cũng đã đủ rồi, lại không có bất cứ tác dụng phụ nào, lúc nào cũng có thể sử dụng.
Trên trời, hàng chục tạp tu đang phiêu phù giằng co trên không trung, năng lượng ba động trong không khí nồng nặng như thực chất là điểm báo trước cho công kích sắp tiến thành, lúc này ai cũng chạy loạn, ở lại và chết không khác gì nhau, Trần Mộ đành phải tạm thời trốn một chỗ.
Ngay sau đó Trần Mộ thấy một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Quang nhận phô thiên cái địa, chùm ánh sáng, năng lượng đạn bắn xuống như mưa, tất cả đều nhằm vào ba người đang phi hành trên không trung. Ba nhận tốc độ cao xẹt qua không khí phát ra tiếng kêu sắc lạnh, chùm ánh sáng chói mắt lưu lại từng vệt diễm lệ, hơn nữa năng lượng đạn nổ ầm ầm tạo thành một hồi giao hưởng, không có bất cứ báo trước nào lập tức tiến vào cao trào.
Ngoài ba phương thức công kích thường thấy nhất còn có rất nhiều phương thức công kích năng lượng vô cùng kỳ quái khác. Năng lượng đó đột nhiên phát ra ánh sáng thậm chí mạnh hơn ánh mặt trời, cả trời đất biến thành một màu trắng, bóng tối chỗ Trần Mộ cũng bị luồng ánh sáng này xua tan, thân hình hắn lập tức bại lộ, song không ai chú ý tới hắn, tất cả đều bị đủ loại công kích trấn nhiếp, bao gồm cả Trần Mộ.
- Ầm Ầm Ầm!
Năng lượng đạn đánh xuống mặt đất, đánh vào các phòng ốc, đánh lên các tòa cao ốc, từng đợt hỏa quang lóe lên, Tiếng nổ mạnh kịch liệt tạo thành sóng âm tỏa ra, vô số đá vụn bắn ra xung quanh với tốc độ kinh người.
Trần Mộ giật mình, hắn không nghĩ tới lại có người dám không kiêng kỵ gì tấn công trong nội thành như vậy! So với cảnh tượng trước mắt, Bá Vấn hay tình huống ở Đông Thương Vệ thành chỉ có thể tính là chuyện nhỏ.
Giật mình thì giật mình nhưng phản ứng của Trần Mộ vẫn rất nhanh, hắn nhanh chóng kích hoạt Song Cực Lôi Cầu tạp, đây là lúc hắn cần có lồng năng lượng cực mạnh, năm tiểu cầu khoan khoái tự động xoay tròn xung quanh thân thể hắn.
- Bang bang bang!
Trong nháy mắt, hắn nhận được hai đạo ba nhận và một quả năng lượng đạn. Mà cao ốc Thiên Dực dưới chân hắn đã trở nên bi thảm, trong chốc lát trúng ba quả năng lượng đạn! Số năng lượng đạn này đánh vào bên ngoài tường thủy tinh khiến cho bức tường phòng hộ vững chắc này cũng nổ thành vô số mảnh nhỏ. Trong vài giây ngắn ngủi, bề ngoài của cao ốc Thiên Dực đã hoàn toàn thay đổi. Năng lượng đạn nổ mạnh tạo thành sóng khí nóng suýt nữa thổi Trần Mộ rớt xuống. Mặc dù không bị thương nhưng Trần Mộ vẫn bị bụi đất bám dầy mặt.
Vu Quả sắc mặt vô cùng âm hàn, khuôn mặt vốn đã đáng sợ lúc này lại vô cùng dữ tợn, nhìn chăm chú vào đống lửa hình thành do vụ nổ.
Ngữ khí của hắn ngược lại lại bình tĩnh tới không thấy một chút dao động:
- A Bính và Zambia đã chết.
Hắn như kể lại một câu chuyện, dùng âm thanh rất chói tai, song mọi người đi cùng hắn bao gồm cả Tiểu Man đều biết, Vu Quả nổi giận rồi.
Bọn họ cũng cảm thấy phẫn nộ, kể cả Tiểu Man.
Mà ở một hướng khác.
- Ta đi trước, các ngươi theo sau.
Chính thúc bỏ lại một câu rồi lập tức gia tốc, hắn đã thấy tình cảnh chiến đấu ở rất xa mà tiếng nổ lớn tới mức có thể truyền tới đây. Có thể tưởng tượng thời gian chiến đấu vừa rồi ra sao! Mà vừa rồi hắn cũng mất liên lạc với Hạo Diệc, điều này khiến hắn trong lòng nóng như lửa đốt.
Hỵ vọng Weah không có việc gì! Trần Mộ mơ hồ cảm thấy hơi lo lắng cho Weah. Cao thủ như Weah không sợ đối phương công kích có mục đích, bọn họ sợ nhất chính là hỗn chiến, trong hỗn chiến công kích hỗn loạn lại càng thêm trí mạng bởi ai cũng không thể khống chế được, nó là vận khí.
Song ngay sau đó Trần Mộ chẳng còn thời gian đi lo thay cho Weah nữa bởi hắn phát hiện hỏa lực đang càng lúc càng mãnh liệt, chẳng lẽ bọn họ muốn phá hủy cả thành phố La Dữu sao? Trần Mộ cũng chẳng quản nhiều, vội vàng chạy ra phía ngoài, trong lúc vội vã hắn bất ngờ phát hiện trong số ba người bị tấn công không ngờ vẫn còn một người sống sót. Hỏa lực mãnh liệt như vậy, Trần Mộ tự nhận không có năng lực toàn thây trở ra, còn người kia dù sắc mặt suy xụp nhưng quả thật vẫn còn sống.
Còn sống là Hạo Diệc, hắn còng sống là nhờ một tấm tạp phiến gọi là Cương Khôi, trước đây hắn vốn không thích Cương Khôi vì cảm thấy cái tên này rất khó nghe, không nghĩ tới lần này lại nhờ vào nó để cứu mình một mạng.
Cương Khôi là tạp phiến mà phụ thân cho hắn, nghe nói đã truyền thừa rất lâu rồi. Đây là tạp phiến lồng năng lượng, nhưng nó hoàn toàn khác những tạp phiến lồng năng lượng bình thường. Đặc điểm lớn nhất của nó là năng lực phòng hộ cực kỳ xuất chúng, hắn từng thử qua các loại thủ đoạn tấn công đều không thể làm rung chuyển nó. Nhưng nó lại có một nhược điểm vô cùng trí mạng, giống như tên của nó, một khi kích hoạt rồi giống như mang một cái mũ giáp nặng, hành động trở nên rất chậm chạp.
Tạp Tu chiến đấu tiết tấu rất nhanh, duy trì phi hành tốc độ cao là yêu cầu cơ bản nhất, một khi tốc độ giảm vậy chết là cái chắc. Ngày thường hắn căn bản sẽ không dùng Cương Khôi, nhưng dù sao cũng là di vật của phụ thân nên hắn vẫn cắm trong độ nghi.
Không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt này nó lại cứu hắn.
“Có lẽ là phụ thân ở trên trời hiển linh chăng?” Trong đầu Hạo Diệc xuất hiện ý này.
Nhưng hỏa lực vừa rồi quả thật quá mãnh liệt, cho dù là Cương Khôi kiên cố tới vậy cũng nhanh chóng hỏng mất, càng khiến hắn tuyệt vọng là Cương Khôi trong đột nghi đã vỡ thành vài mảnh, hoàn toàn hư hỏng, nói cách khác hắn không thể nào sử dụng lại Cương Khôi.
Hắn bây giờ hoàn toàn dựa vào năng lực phi hành xuất chúng né tránh, trong vài giây, trên người hắn đã thêm vài vệt máu, dấn thân vào nguy cơ nhưng ngược lại hắn càng tỉnh táo, đau khổ chống đỡ. Hắn hiểu lúc này ai cũng không cứu được mình, muốn sống chỉ có thể dựa vào bản thân.
Đoàn người của Chính thúc và Vu Quả đồng thời chạy tới.
Chính thúc thấy Hạo Diệc đang chống đỡ gian nan, cả người là máu, đôi mắt già nua đỏ lên, không hề do dự giơ tay liền xuất hiện năm đạo lam tuyến, mỗi đạo đều như ngón tay, dài khoảng 2m, như năm con rắn màu lam.
Trần Mộ vừa chạy vừa không quên ngước nhìn tình huống trên không trung, khi hắn thấy năm đạo lam tuyến, hắn lập tức nhận ra Chính thúc sử dụng tạp phiến là Lam Cực Xà Tuyến tạp.
Lúc trước ở Đông Thương Vệ thành, đám người đuổi giết mình từng dùng qua, Trần Mộ sau này từng tra tư liệu của Lam Cực Xà Tuyến, loại tạp phiến này được các tạp tu cao cấp vô cùng hoan nghênh, điểm đặc biệt của nó chính là khi sử dụng sinh ra năng lượng ba động rất nhỏ.
Điểm này rất giống Thoát Vĩ Toa tạp trên tay Trần Mộ, bất quá năng lượng ba động do Thoát Vĩ Toa sinh ra còn nhỏ hơn Lam Cực Xà Tuyến. Ngày đó Trần Mộ chính là dựa vào Thoát Vĩ Toa ở khoảng cách ngắn giết chết một tạp tu chuyên nghiệp. Mỗi lần hắn nhớ lại chuyện này không khỏi thán phục sự lớn mật của mình.
Kẻ không biết thì không sợ, câu nói này quả có đạo lý. Hăn hiện lại ngược lại lại không dám làm chuyện giống như vây.
Lam Cực Xà Tuyến là tam tinh tạp, vừa hay nằm trong phạm vi nghiên cứu của Trần Mộ.
Từ góc độ của chế tạp sư, Trần Mộ không cảm thấy Lam Cực Xà Tuyến có chỗ nào quá ưu tú cả. Năng lượng kết cấu bắt đầu hình thành của nó khiến cho uy lực cũng không lớn, cũng phải yêu cầu tạp tu tự điều chỉnh năng lượng kết cấu để tối ưu hóa. Nói cách khác Lam Cực Xà Tuyến tạp nếu muốn dùng tốt phải yêu cầu người sử dụng có năng lực khống chế cảm giác rất mạnh.
Vị trung niên nhân tên bầu trời sử dụng Lam Cực Xà Tuyến vô cùng xuất sắc, năm đạo lam quang thoát ly khỏi sự khống chế của Chính Thúc, như năm con rắn màu lam ngửi được mùi, lại như năm đạo tia chớp uốn lượn, phóng thẳng tới.
Tốc độ cực nhanh khiến người khác không kịp nhìn.
- Phốc phốc phốc!
Ba đạo lam quang bắn vào ngực ba vị tạp tu đang công kích Hạo Diệc, ba người vẻ mặt ngạc nhiên, không hiểu công kích từ đâu tới. Ba người mất đi khống chế rơi thẳng từ trên trời xuống nện vào tòa cao ốc, rơi tới máu thịt bầy nhầy.
Hai đạo lam quang khác đột nhiên biến thành hai luống quang mang nổ tung trong không khí.
Điền Thiên nhìn chằm chằm vào Chính thúc, khuôn mặt ửng hồng yêu dị, áo khoác đen bay phất phơ trong gió. Ba nhận hình con bướm bay tới bay lui quanh ngón tay hắn, hắn lại cười lên điên loạn, đạo ba nhận tinh xảo ưu nhã trông như những con bướm, từng đường nét lưu loát như một tác phẩm nghệ thuật, toàn thân màu trắng, nửa trong suốt, sáng long lanh như thủy tinh. Đây là biểu hiện của năng lượng được thực thể hóa cao độ.
Chính thúc sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, kinh nghiệm cho hắn biết nam tử cao gầy trước mắt không phải dễ đối phó.
Vu Quả mang theo một đám người tới lập tức chứng kiến Hạo Diệc bị tấn công, Hạo Diệc cũng vô cùng thê thảm, cả người có không biết bao nhiêu vết thương, phi hành đã không còn thong dong lưu loát như lúc đầu, hắn bây giờ trong đầu trống rỗng, chỉ có tiềm thức chiến đấu.
Thương thay cho hắn không biết rằng đã bị người ta nhìn thấy.
Chiến trường đầy khói lửa lập tức khiến cho những tên chiến ý sung mãn này phấn khởi hẳn lên. Hạo Diệc tuy cả người đầy máu nhưng bọn họ liếc mắt một cái là nhận ra.
Chính là tên đáng chết này!
Không biết vì sao Hạo Diệc đột nhiên thanh tỉnh lại trong một thời gian ngắn, hắn thấy tấm mặt nạ che một nửa khuôn mặt, cả người run cầm cập, rồi đột nhiên tỉnh lại. Khi hắn thấy ánh mắt cừu hận của bọn họ, cơ trí phản ứng cực nhanh, chỉ tay vào bọn Kay, hô to với Vu Quả:
- Hai người đó bị bọn chúng giết!
Những lời này vừa nói ra, tràng diện lập tức hỗn loạn hẳn lên.
Kay không hề do dự phát động tấn công! Hắn lúc này mới hiểu rằng hai người vừa giết không cùng phe với tiểu tử sống dai như gián này.
Bất quá hắn cũng là một người quyết đoán, cừu cũng đã kết, giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, ngược lại bất cứ do dự nào trong lúc này đều có thể khiến cho đội ngũ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vu Quả và Kay cơ hồ là đồng thời ra tay, hắn vừa xuất thủ, lập tức chấn động toàn trường.
Nửa người trên hơi cúi về phía trước, song chưởng vẽ một vòng tròn trước ngực, mặt nạ màu bạc chợt lóe sáng rồi biến mất.
- Ầm!
Một chùm sáng năng lượng màu trắng đường kính ước chừng 5m như ánh mặt trời xuyên qua đám mây, trong chiến trường hỗn loạn vô cùng chói mắt.
Một vụ nổ rung trời, sau một khoảng thời gian cực ngắn không thể thấy gì, sau lưng bọn Kay xuất hiện một hố xâu chừng 10m, trong hố cháy đen, vẫn còn bốc khói xanh.
Mà chùm ánh sáng thô chắc đó trực tiếp lấy đi tính mạng của năm tên tạp tu. Kinh khủng nhất là một vị tạp tu trong số đó bị biến mất nửa thân thể, máu phun ra như suối. Hắn phiêu phù trên không trung, còn chưa kịp phản ứng, tới lúc cơn đau truyền tới hắn mới hiểu ra.
Tiếng kêu thảm thiết như muốn xé rách bầu trời, kể cả người như Kay cũng lộ vẻ không đành lòng. Bịch, hắn rơi xuống mặt đất, tiếng kêu thê thảm đó ngưng lại.
Lô Tiểu Như trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực, động tác đầy vẻ phong tình đó lúc này lại không ai chú ý. Nàng vừa rồi bị chùm sáng kinh khủng đó xẹt qua ngay bên cạnh, may là thoát kịp, bằng không…
Vu Quả xuất thủ khiến chiến trường có được một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, nhưng cảnh tượng vừa rồi cũng kích thích khiến lý trí còn sót lại của mọi người đều biến mất.
Đôi mắt Kay đã đỏ lên, như một con sư tử nổi giận, tay phải giơ lên, một quả năng lượng đạn hình quả trứng dần dần hình thành trên tay hắn.
Năng lượng đạn này nhìn không bắt mắt, so với năng lượng đạn bình thường không khác gì nhau, vậy mà thần sắc Kay ngưng trọng vô cùng.
Ánh mắt lóe lên, Kay ném quả năng lượng đạn trong tay đi.
Quả năng lượng đạn này bay với tốc độ cực nhanh, song kỳ quái hơn là nó không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Song quả năng lượng đạn không hề bắt mắt này lại khiến Vu Quả biến sắc, chợt quát:
- Mau tránh ra!
Chưa nói dứt lời hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất vọt qua một bên.
Nhưng hắn nhắc nhở vẫn hơi chậm một chút.
Quả năng lượng đạn nổ tung giữa đám tạp tu, đây là một vụ nổ thậm chí còn kịch liệt hơn so với vừa rồi! Có lẽ dùng từ nổ mạnh cũng không thể hình dung được chính xác, trên thực tế nó không tạo thành bất cứ tiếng động nào. Khối năng lượng đạn như bọt khí màu trắng, đột nhiên bành trướng, sáu gã tạp tu không kịp chạy trốn bị quang mang màu trắng thôn phệ.
Ngay khi mọi người còn có chút mờ mịt, qủa cầu ánh sáng màu trắng vừa chợt phóng to này đột nhiên vang lên một tiếng vỡ, hóa thành vô số mũi nhọn màu trắng.
Những mũi nhọn như những bông tuyết, rơi xuống dồn dập từ chiến trường khiến cho địa ngục nhân gian này vài phần duy mĩ.
Loạn rồi, đúng là loạn rồi!
Tiểu Man đuổi theo Hạo Diệc, công kích trên tay cũng sắc bén dị thường. Phương thức công kích của nàng rất đặc biệt, không ngừng thả ra những năng lượng thể như những con nòng nọc. Năng lượng thể này vừa được thả ra sẽ tự động đuổi theo Hạo Diệc bất luận hắn né tránh ra sao. Những con nòng nòng bằng năng lượng này tính chất khác nhau, có con chui vào da tay Hạo Diệc, có mấy cái tập hợp thành một thân thể rồi đột nhiên nổ mạnh.
- Hạo Diệc!
Một cô gái hét lên mang theo tiếng khóc, mà cơ hồ đồng thời Tiểu Man cũng nhanh chóng lui lại.
Hơn hai mươi tạp tu đồng thời tấn công, nàng cũng không dám ngạnh tiếp. Vị trí vừa rồi của nàng bị vô số năng lượng thể bao phủ.
Đây chính là lực lượng chi viện của Chính thúc, hai mươi tên tạp tu này tới không khiến cho trận chiến chấm dứt, trái lại thậm chí càng trở nên hỗn loạn, tất cả giết tới đỏ cả mắt rồi, bọn họ đã không cần đi nhận ai là địch.
Chỉ cần không nhận ra, đó là địch.
Lô Tiểu Như đứng trong đống đổ nát, lễ phục dạ hội màu đỏ đã tổn hại không chịu nổi, lộ ra da thịt trắng nõm gợi cảm bên trong. Đôi chân dài đẫy đà gợi cảm tách ra chống thân thể, nàng há hốc mồm thở phì phò. Trận chiến thật sự quá kịch liệt, nàng vừa rồi đã suýt chết ở trên đó. Nhìn thoáng qua Kay đang trợn mắt trên không trung, còn có Điền Thiên cùng Chính thúc đánh tới chết đi được, trong lòng thầm dâng trào ý nghĩ, hai tên điên, bà đây không chơi với các ngươi nữa!
Tình thế hôm nay hung hiểm vượt xa bất cứ trận chiến nào nàng từng gặp phải. Trong loại hỗn chiến này, lực chiến đấu của cá nhân tuy cũng hữu dụng nhưng rất có hạn.
Tập đoàn Trung Châu đích xác đã cho nàng nhiều chỗ tốt, nhưng vì nó mà vứt bỏ tính mạng mình, nàng cũng không cam lòng.
Tập đoàn Trung Châu vì khống chế các tạp tu này, bèn khống chế cả người nhà của họ, cho bọn họ cuộc sống tốt nhất, phục vụ tốt nhất. Nhưng bọn Nhâm Văn Châu không hề nghĩ tới cái gọi là người nhà của Lô Tiểu Như chẳng qua là một nhà bình thường do nàng dùng tiền mua. Bất quá nàng vì muốn để lộ sơ hở đã bồi dưỡng cảm tình cùng gia đình này năm sáu năm. Ai cũng không nghĩ tới gia đình như vậy trên tay nàng còn vài hộ.
Cho nên nàng có thể hoàn toàn không để ý rời khỏi.
Đột nhiên nàng dừng bước. Cái gì vậy? Trong hành lý hình như có cái gì lay động.
Nàng lôi từ trong hành lý ra một quả cầu, đúng là tín hiệu cầu!
Nó vừa không ngừng chấn động vừa nhấp nháy đèn đỏ.
Lô Tiểu Như khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Không nghĩ tới lão nương lần này lại gặp đại vận! Lô Tiểu Như cầm tín hiệu cầu trên tay, đôi mắt đẹp quét bốn phía. Tín hiệu cầu có phản ứng nói rõ mục tiêu đang ở trong vòng 50m. Lại nghĩ tới nếu mình có thể bắt được người này, tìm được thiết bị đó, vậy thù lao thu được nhất định sẽ vô cùng lớn. Tập đoàn ở điểm này rất rõ ràng, chưa bao giờ làm sai.
Lòng của nàng lập tức nóng như lửa đốt.
Trên thực tế Trần Mộ chỉ cách nàng có 16m.