- Vẫn còn nghĩ tới tên thích khách tạp tu kia ư?
Tiếng nói chói tai của Vu Quả kéo Tiểu Man thoát khỏi trầm tư.
Tiểu Man “ừ” một tiếng, vô thức quấy thiếc thìa trong tay.
- Người của Ám bộ (Đơn vị chuyên đào tạo thích khách) sẽ tới đây nhanh thôi.
Vu Quả vừa uống súp đặc vừa nói:
- Tin rằng có thể nhanh chóng tra ra tên kia là ai, vết thương đó ta đã xem, thủ pháp của đối phương rất lão luyện, cổ bị tay bóp nát, cùng loại với động tác móc yết hầu, đã lâu không thấy kể giết người bằng tay chuyên nghiệp như vậy.
Hắn vừa than thở vừa cảm khái, lập tức bổ sung thêm một câu:
- Nếu là một tên chuyên tu đấu vật, ngược lại sẽ dễ xử lý một chút.
Thích khách chuyên tu đấu vật mặc dù cũng có uy lực kinh người nhưng nhược điểm của bọn họ cũng khá nhiều, Vu Quả có vô số biện pháp đối phó với loại thích khách này.
Tiểu Man buông chiếc thìa trong tay, lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy không giống, cảm giác của hắn không hề yếu hơn so với ta, hẳn là tạp tu. Hơn nữa hắn còn rất am hiểu thuật ẩn thân, vượt xa tưởng tượng của ta, lần này có thể phát hiện đối phương hoàn toàn là vận may.
Không tự chủ, trước mắt của nàng lại hiện lên khuôn mặt quỷ dị, hơi ngẩng lên trong bóng tối. Cặp mắt lạnh như băng, không một chút cảm tình kia tựa hồ đang nhìn chăm chú vào nàng.
Trong lòng nàng khẽ run lên, động tác trên tay lập tức trì trệ.
Vu Quả vô cùng mẫn cảm, động tác của Tiểu Man tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn bị hắn nắm được rất chuẩn xác. Khuôn mặt hơi dung động, hắn biết đối phương bất tri bất giác đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Tiểu Man. Hắn đối với hình dung của Tiểu Man hiện tại rất coi trọng. Với cấp bậc của bọn họ, lục thức nhạy cảm, muốn tránh khỏi sự tìm kiếm của bọn họ là cực kỳ khó khăn.
Tiểu Man ngụ ý rằng thân thể đối phương không chỉ có như vậy.
Thực lực Tiểu Man cao tới đâu, không ai hiểu rõ hơn hắn. Bất luận là thân thủ đối phương có thật sự đạt tới mức đó hay Tiểu Man bị thủ đoạn kỳ dị của đối phương hù dọa, tất cả đều khẳng định kẻ giấu mặt trong bóng tối này là không thể khinh thường.
- Tại sao hắn lại không giết ta?
Tiểu Man đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vu Quả, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
Đây cũng là điểm Vu Quả không hiểu, khi bọn họ phát hiện Tiểu Man thì nàng và một đồng bọn khác đang hôn mê trên mặt đất. Chuyện này có chút quỷ dị.
Bọn họ không cách nào phán đoán đối phương là địch hay là bạn. Nếu là địch thì sao Tiểu Man vẫn còn sống? Nhưng nếu là bằng hữu sao bọn họ lại không có chút tin tức? Hơn nữa khi bọn họ chiến đấu đối phương cũng không hề trợ giúp.
- Nguyên nhân tạm thời không rõ!
Giọng của Vu Quả đột nhiên trở nên trầm thấp:
- Lộ Tiểu Như cũng không thấy, chắc đã rơi vào tay hắn.
Đột nhiên hắn ung dung nói:
- Nếu Lộ Tiểu Như thật sự rơi vào tay hắn, ta chỉ tò mò, sao hắn lại cảm thấy hứng thú với Lộ Tiểu Như chứ?
Vừa nghe Vu Quả nói, Tiểu Man lại nhớ việc Lộ Tiểu Như cũng mất tích, nàng cảm giác đầu óc hỗn loạn. “Người này rốt cuộc là ai? Đối phương sao lại không giết mình? Hắn và tập đoàn Trung Châu rốt cuộc có quan hệ gì? Hắn tại sao lại xuất hiện trong chiến trường?”
Thấy vẻ mặt Tiểu Man khổ não, Vu Quả không khỏi tức cười, nói:
- Đừng nghĩ nữa, xua mọi suy nghĩ trong đầu đi, lão đại không muốn ta tới làm phiền đâu.
Tiểu Man nghe vậy lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, mọi người trong tổ chức đều biết nàng có chút sợ lão đại. Vu Quả cười ha hả, âm thanh chói tai lộ vẻ đặc biệt thoải mái.
- Người ta hỏi thật mà!
Tiểu Man bất mãn kháng nghị, vẻ mặt hờn giận.
Vu Quả cưng chiều nhìn Tiểu Man như đang nhìn muội muội bướng bỉnh của mình. Nửa khuôn mặt không có mặt nạ lộ ra một tia ôn nhu hiếm thấy, nhẹ giọng an ủi:
- Chuyện này tạm thời quên đi, lần này chúng ta còn có thu hoạch khác, ta cảm thấy có thể liên quan tới người này.
Tinh thần Tiểu Man lập tức tỉnh táo, đôi mắt mở tròn, cất giọng hỏi:
- Có thu hoạch gì?
Vu Quả móc từ trong túi ra một quả cầu nhỏ đưa cho Tiểu Man:
- Đây là thứ phát hiện trên người tạp tu của tập đoàn Trung Châu. Vốn thứ này không khiến cho chúng ta quan tâm, sau lại phát hiện tạp tu nào của Tập đoàn Trung Châu cũng đều có một tiểu cầu như vậy nên mới lưu ý. Cái này được lục soát được từ một thi thể, còn vài cái khác đã được đưa tới cho lão đại, ta nghĩ sẽ sớm có tin tức thôi.
Tiểu Man tò mò đón quả cầu nhỏ, lật đi lật lại vài lần, không nhịn được hỏi:
- Đây là thứ gì?
- Còn chưa biết!
Vu Quả lắc đầu:
- Bất quá, ta cảm giác nó là điểm mấu chốt trong hành động lần này của tập đoàn Trung Châu, ta nghi tên thích khách tạp tu kia rất có thể có cùng mục tiêu với đám tạp tu của tập đoàn Trung Châu. Nếu đúng vậy thì có thể giải thích tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú với Lộ Tiểu Như.
Chiếc mặt nạ bạc tỏa ra ánh sáng yêu dị.
- Đây chỉ là phỏng đoán của ngươi thôi.
Tiểu Man lơ đễnh nói.
Vu Quả cười lớn:
- Chúng ta có thời gian nghiên cứu nó mà.
Tiếng cười chói tai mang theo tự tin và khí phách vô cùng.
Nhìn Vu Quả đại ca cười lớn, lo lắng trong lòng Tiểu Man cũng được xua tan, nàng có phần si mê nhìn Vu Quả.
- Tinh thần ngươi rất không tốt, hai ngày này phải nghỉ ngơi một chút, chuyện trong tổ chức không cần lo, đã có ta ở đây. Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bắt được tên đó.
Ngữ khí Vu Quả kiên định, tự tin, hùng hồn nói.
- Vâng!
Tiểu Man cúi đầu, nhẹ nhàng đáp ứng, khóe mắt lại nhịn không được khẽ liếc Vu Quả đại ca.
***
Khi Trần Mộ ngẩng đầu thì trước mặt hắn là một đám người. Tất cả nhân viên trong công ty đều chạy tới không thiếu một ai, thậm chí trong số bọn họ có người vẫn còn mặc áo ngủ. Nhưng hiện giờ không ai lộ vẻ buồn ngủ, ánh mắt của họ đều tập trung trước mặt Trần Mộ, trước mặt hắn là hai món đồ vật khiến ánh mắt họ không dứt ra được.
Bộ bút Nhược Thủy, đây là một bộ chế tạp bút không tầm thường, do đại tông sư chế tạp bút - Khoát Hác Phong làm ra lúc phong độ đỉnh cao, sao lại không làm cho người khác chú ý. Đám nhân viên tuy đều là hạ cấp chế tạp sư nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ bút trước mặt ông chủ không phải vật phàm. Nhược Thủy so với các tác phẩm của Khoát Hác Phong là hết sức vô danh, hơn nữa đã một thời gian dài bị người ta cất giấu khiến cho số người biết ít tới đáng thương. Cho dù có người biết đây là bộ bút Nhược Thủy do Khoát Hác Phong chế tạo thì ngoại trừ thành viên của Đông Hành Trữ gia, những người khác căn bản chưa từng thấy.
Trên tay ông chủ có một bộ bút tốt, trong mắt đám nhân viên này, đây chỉ là chuyện bình thường, bọn họ ngoại trừ hâm mộ thì không thấy gì lạ.
Rất nhiều người trong số đó lại đem ánh mắt “dán” vào tấm tạp phiến do Trần Mộ chế tác. Bọn họ rất tò mò tạp phiến lần này ông chủ chế tạo sẽ mang tới cho họ kinh hỉ tới mức nào? Ông chủ ra tay nhất định là tinh phẩm, điều này được tất cả mọi người trong Thiên Dực đồng ý, hơn nữa bọn họ đã nghe Bặc Cường Đông thuật lại chi tiết nhiệm vụ lần này.
Trong hai ngày tạo ra 20 tấm huyễn tạp quảng cáo, chỉ có ông chủ như vậy mới có can đảm nhận đơn đặt hàng đó thôi, hơn nữa đối phương còn là tập đoàn Trung Châu, điều này khiến cho nhiệt huyết mỗi nhân viên đều sôi trào.
Huống chi có thể tận mắt thấy ông chủ chế tạp, cơ hội như vậy từ trước tới nay chưa từng có. Mỗi nhân viên đều mở to con mắt, chỉ sợ nhỡ bỏ qua một chi tiết nhỏ, có lẽ sẽ phải hối hận cả đời. Ngay cả Bặc Cường Đông cũng hận không thể tới trước bàn ông chủ để xem.
Lộ Tiểu Như xinh đẹp cũng không khỏi có chút ghen ghét, lần đầu tiên nàng ở trước mặt nhiều nam nhân như vậy mà không được chú ý, ánh mắt tất cả những người này đều tập trên người Trần Mộ nhiều hơn. Trong lòng nàng cũng tràn ngập tò mò, tên thiếu niên này rốt cuộc chế tạo tạp phiến ra sao? Hắn có phải là một vị chế tạp sư không?
Trong quá trình Trần Mộ chế tạo tạp phiến, cả căn phòng lớn không một tiếng động.
***
Weah không hề để ý tới bọn họ, một mình một góc xem huyễn tạp truyền hình và có vẻ rất hứng thú nhìn tiết mục trên màn ảnh. Từ lần hắn và Trần Mộ chứng kiến trận chiến của Mạc Doanh - Song Tử Tinh và thiếu nữ lạnh như băng của Sương Nguyệt Hàn Châu, hắn lập tức thấy khoái thứ này. Chính vì vậy Trần Mộ đặc biệt mua cho hắn bộ huyễn tạp truyền hình, hơn nữa còn cài đặt mạng lưới. Đây cũng là thứ tiêu khiển duy nhất của Weah.
Tiết mục trên màn ảnh tầng tầng lớp lớp, ngày càng phong phú.
Trần Mộ phát hiện một điểm vô cùng đặc biệt ở Weah - bất luận tiết mục truyền hình là gì thì Weah cũng đều cảm thấy hứng thú. Hắn thậm chí thấy Weah vô cùng chăm chú xem “Tọa đàm về cách điều dưỡng cho phụ nữ có thai”. Mà điều khiến cho hắn cảm thấy không thể tiếp nhận là Weah xem buổi tọa đàm này từ đầu đến cuối không sót chút nào. Hắn cũng muốn sinh con?
Bất kể là tiết mục gì, khuôn mặt Weah đều không hề biến hóa. Thậm chí tiết mục được hoan ngênh nhất “Mỗi ngày đều cười”, nghe nói làm cho sô số người cười thắt cả ruột, nhưng Weah cho tới giờ vẫn vẻ giữ mặt lạnh băng chăm chú xem. Tiết mục này hắn cũng không bỏ qua, nhưng Trần Mộ cho tới giờ cũng không thấy khóe miệng hắn nhếch lên dù chỉ là một chút.
Nhưng vẻ mặt Weah hôm nay đã xảy ra biến hóa, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn ảnh, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc, khó hiểu, tựa hồ có chuyện khó xử, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi màn ảnh.
***
Trần Mộ vừa hoàn thành tấm tạp phiến nên không hề chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Weah trong góc phòng, nếu không hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc, rốt cuộc là thứ gì khiến Weah rung động?
Trần Mộ không chú ý tới, lực chú ý của hắn chuyển từ tấm tạp phiến vừa hoàn thành sang đám nhân viên với vẻ mặt sùng kính đang nhìn hắn.
- Đều tới rồi?
Người tới rất đông, vốn Trần Mộ tưởng rằng có thể tới một nửa đã là không tồi, không nghĩ họ đều đến cả.
Bặc Cường Đông cung kính nói:
- Tất cả đều đã tới.
Trong đám nhân viên có một số do Bặc Cường Đông vừa mới tuyển vào công ty thời gian gần đây. Bọn họ đã nghe đủ loại lời đồn về sự “cường hãn” của ông chủ, cũng đã được tận mắt thấy các tác phẩm của ông chủ ở triển lãm tại đại sảnh nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy dung mạo Trần Mộ, trong mắt không thể giấu vẻ tò mò.
Trần Mộ trực tiếp nói:
- Trước tiên, chúng ta xem tạp phiến.
Chính giữa căn phòng có bày một thiết bị truyền phát tạp ảnh, mặc dù bình thường nó dùng để truyền phát hình ảnh của tạp, nhưng để chiếu huyễn tạp quảng cáo cũng không có bất cứ vấn đề gì. Cái này Bặc Cường Đông đã sớm chuẩn bị tốt.
Mỗi nhân viên đều rướn cổ, nhìn ông chủ đem tấm huyễn tạp cắm vào thiết bị truyền phát tạp ảnh.