Weah nhìn thoáng qua phi hành khí đang bốc cháy dưới chân nói.
Phi hành khí quả thực có thể bay xuyên qua tầng giao vân, nhưng mà trên thiết kế vẫn còn có chỗ thiếu sót. Bởi vì sự ma sát với tầng giao vân rốt cuộc đã làm cho nó quá nóng, mặc dù Trần Mộ đã tìm đủ mọi cách nhưng nó đã đạt đến cực hạn. Bất quá làm cho Trần Mộ cảm thấy may mắn chính là đây đã là ngày thứ năm. Liên tục phi hành tốc độ cao năm ngày đối với phi hành khí được chế tạo từ kim loại, còn có thể thay đổi đến mức nào nữa? Cho dù là toa xe của liên bang, kết quả duy nhất chính là bị vây khốn trong tầng giao vân không thể nhúc nhích.
- Thành phố ở hướng đông bắc.
Trước khi phi hành khí rơi xuống một khắc, Trần Mộ mơ hồ thấy được một thành phố ở nơi xa. Mặc dù khoảng cách còn rất xa nhưng có Weah vệ sĩ siêu cấp này, vấn đề an toàn thật sự không cần lo lắng.
Weah không nói gì, nhắm hướng đông bắc đi tới. Cảm giác phương hướng chuẩn xác của Weah ở trong rừng làm cho Trần Mộ hâm mộ không thôi, trong rất nhiều thời điểm, hắn so với dụng cụ của phi hành khí còn chính xác hơn, cho nên dọc đường đi Weah đều là người dẫn đường.
Gắt gao đi theo phía sau Weah, Trần Mộ cũng không dám có chút lơ là. Không có Weah chỉ bằng vào trình độ tạp tu nửa vời của hắn, ở trong rừng, có thể lựa chọn chỉ là một nắm xương tàn còn thừa lại.
- Weah, người vì sao lại muốn đi theo ta?
Cho tới nay, thái độ của Weah đối với hắn khiến cho Trần Mộ nghi hoặc không thôi. Dường như ngay từ đầu, Weah đối với hắn lộ ra vài phần kính trọng, mà về sau thì chính là như thế này. Lúc gặp phải Bạch Ban kiến, bản thân mình thậm chí trở thành một trong hai người được Weah ưu tiên cứu giúp. Mà khi Trần Mộ quyết định muốn rời khỏi rừng, Weah liền quyết định cùng rời đi với hắn.
Trên mặt Weah vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt vạn năm bất động.
- Tộc trưởng đã chết. Ta tự do!
Trần Mộ lắc đầu, cách nói này của Weah cũng không làm cho hắn cảm thấy vừa lòng:
- Tộc trưởng không nhất định đã chết.
Mặc dù tộc trưởng rời khỏi thôn sau bọn họ, bọn họ cho đến bây giờ cũng không có bất cứ tin tức gì liên quan đến tộc trưởng, nhưng ở trong lòng người dân Vạn Sĩ tộc lúc nào cũng tồn tại một phần rất nhỏ hy vọng. Trần Mộ cảm thấy rằng, lão già độc đáo kia nếu còn sống cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Weah chẳng nói gì, chỉ có thể nghe thấy âm thanh hắn dẫm nát cây khô trong rừng sâu.
Trần Mộ cũng bảo trì sự im lặng, nếu Weah không muốn nói, hắn cũng không có biện pháp gì. Càng huống chi, hắn cũng cảm thấy Weah không cần phải đối với hắn giải thích bất cứ lý do nào.
Ngay vào lúc Trần Mộ đang cân nhắc có cần phải chuyển sang đề tài khác hay không thì Weah bỗng dưng nói:
- Ta muốn tìm lại ký ức.
Trần Mộ sửng sốt:
- Tìm lại ký ức?
Việc Weah mất trí nhớ hắn cũng đã từng nghe nói qua, chẳng qua là cho đến bây giờ vẫn không có nghĩ đến phương diện này. Trong lòng nghiền ngẫm ý nghĩa trong lời nói của Weah. Không biết làm sao, một luồng cảm giác từ trong lòng Trần Mộ tự nhiên sinh ra, mà ngay cả bóng dáng của Weah dường như cũng lộ ra vài phần thê lương.
Mặc dù trong lòng có chút tò mò về sự việc trước kia của Weah nhưng Trần Mộ vẫn biết điều lựa chọ chuyển đổi đề tài.
- Xem ra chúng ta sắp ra khỏi rừng rồi. Hướng này dấu vết do dã thú lưu lại ít đi rất nhiều.
Dưới sự đào tạo của người dân Vạn Sĩ thôn, Trần Mộ cũng đã trở thành một nửa chuyên gia rừng.
Weah không nói gì, Trần Mộ cũng không lưu tâm, tiếp tục nói:
- Không biết thành phố phía trước như thế nào a. Oài! Chúng ta rốt cuộc cũng đã trở về nhân gian!
Cuộc sống trong rừng đối với Trần Mộ mà nói thực ra là một đoạn ký ức rất tốt. Nhưng hắn từ nhỏ đã sinh hoạt tại liên bang, vì vậy vẫn quen với cuộc sống của liên bang hơn.
Bỗng nhiên phía trước đột nhiên mơ hồ truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Trần Mộ lập tức im lặng, cùng với Weah nhìn nhau. Hắn nhanh chóng kích hoạt Đại Nê Thu trong độ nghi. Phiêu phù giữa không trung, nhìn lướt qua xung quanh. Weah đã sớm không thấy bóng dáng. Trần Mộ trong lòng thầm khen Weah động tác mau lẹ, cũng không cam lòng rơi lại phía sau, điều khiển khí lưu tạp cẩn thận bay nhanh về phía phát sinh sự việc.
Càng đến gần, âm thanh kêu cứu cũng càng lúc càng rõ ràng, Trần Mộ còn mơ hồ nghe thấy được tiếng gầm gừ của vài con dã thú.
Trần Mộ không chút do dự tăng tốc, tiến thẳng về phía trước. Nếu như chỉ có một mình hắn, hắn tuyệt đối không dám dũng cảm như vậy, nhưng mà có Weah ở bên người, hắn không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn. Hắn đã từng nhìn thấy chiến tích huy hoàng của Weah đối với dã thú. Mà ngay cả con Ô Cương Liêm Đao Trùng mà lần trước bọn hắn gặp phải, cho dù không có bản thân mình, mặc dù Weah giết không được con đại trùng tử đó, mà con đại trùng tử đó cũng không có biện pháp bắt được Weah.
Càng huống chi nơi này đã gần với vùng ven của rừng, xác suất có thể xuất hiện dã thú lợi hại cũng không lớn.
Một trung niên và một thiếu niên bị tám con Xisiniya lang vây quanh. Xisiniya lang cũng không tính là dã thú hùng mạnh gì, nhưng chúng nó thường xuất hiện theo bầy đàn, trời sinh tính tình xảo trá, hơn nữa chúng nó có sở trường chạy rất nhanh, đến đi như gió, vô cùng làm cho người ta đau đầu. Tốc độ của chúng nó vô cùng xuất chúng, nhanh như chớp, đặc biệt là tấn công bất ngờ trong cự li ngắn, làm cho người ta khó lòng phòng bị, ngay cả một nhóm tạp tu đối phó với bọn chúng cũng rất là đau đầu.
Người trung niên này là một tạp tu, ông ta khởi động lồng năng lượng đem người thiếu niên bảo vệ trong đó.
Lồng năng lượng màu lam long lanh óng ánh giống như một viên thuỷ tinh màu lam trong suốt. Thiếu niên được người trung niên bảo hộ trong ngực, ánh mắt rất hoảng sợ. Làn da của thiếu niên trắng nõn, vừa nhìn đã biết là một vị thiếu gia có cuộc sống sung sướng, người trung niên này chắc chắn là một vệ sĩ.
Lồng năng lượng do người vệ sĩ này phóng ra rất là vững vàng rắn chắc, giống như là thực chất, có thể thấy được tài nghệ của ông ta ở phương diện này vô cùng vững chắc. Cho dù là lồng năng lượng do Bá Vấn hay Trình Anh phóng ra cũng tuyệt đối không đạt được đến mức độ này. Ánh mắt Trần Mộ sáng ngời, hắn lần đầu tiên thấy được một tạp tu có thể đem lồng năng lượng vận dụng đến xuất thần nhập hoá như vậy. Bình thường mà nói, lồng năng lượng chỉ có thể bảo vệ cho bản thân tạp tu, không thể chiếu cố cho đồng bạn. Chắc hẳn vị tạp tu này chính là tạp tu chuyên tu lồng năng lượng, Trần Mộ trong lòng thầm đoán.
Tạp tu chuyên tu lồng năng lượng số lượng cực ít, tạp tu loại này là tạp tu cực đoan thiên về phòng thủ, giá trị chiến đấu cơ hồ là bằng không. Nghề nghiệp của bọn họ cũng rất đơn điệu, phần lớn là bảo vệ nhân vật trọng yếu. Một số đại gia tộc đều đặc biệt bồi dưỡng ra một ít tạp tu như vậy. Một số ít công ty bảo vệ cũng có tạp tu như vậy nhưng số lượng vô cùng thưa thớt.
Người vệ sĩ này hiển nhiên chính là tạp tu loại này. Tám con Xisiniya lang thay nhau đánh sâu vào lồng năng lượng nhưng lồng năng lượng vẫn sừng sững bất động.
- Thiếu gia, cứ như vậy không phải là biện pháp.
Vệ sĩ có chút lo lắng nói, lồng năng lượng của hắn mặc dù còn có thể kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa, nhưng đến khi năng lượng hao hết. Những con Xisiniya lang xảo trá này cũng sẽ không cho hắn thời gian đổi mới năng lượng tạp.
- Vậy, vậy… làm sao bây giờ?
Thiếu gia mặt không còn chút máu, môi run run. Một người hầu khác đã trở về tìm cứu viện, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa có quay lại. Truyền tin tạp của bọn hắn không cách nào cùng với người trong nhà có được bất cứ liên hệ gì.
Vệ sĩ cũng không tìm được biện pháp gì tốt, hai mắt của mỗi con Xisiniya lang này đều trở thành màu huyết hồng, liều mạng va chạm vào lồng năng lượng của hắn, cảm giác cùng với năng lượng trong năng lượng tạp của hắn đều đang lấy một tốc độ đáng kinh ngạc trôi đi. Nếu tốc độ cứ như vậy, hắn xác định là sẽ không kịp đợi đến khi có cứu viện.
Thật không thể tin những con Xisiniya lang không có sở trường về sức lực này lại có những cú va chạm mạnh mẽ như thế, bọn chúng dường như không muốn sống thay nhau lao vào lồng năng lượng của hắn, điều này làm cho hắn chỉ biết thầm kêu khổ.
Trần Mộ cũng không có lập tức ra tay, mà là ở một bên cẩn thận quan sát. Hắn hơi nghi hoặc. Xisiniya lang là một loại động vật vô cùng xảo trá, mà tình huống trước mắt đã lật nhào ấn tượng của Trần Mộ đối với loài động vật này. Chúng nó giống như một con dã ngưu thông thường, chạy lấy đà, bay lên không, va chạm, loại cách thức dã man không gì sánh được này khác xa phong cách chiến đấu của bọn chúng. Trên trán mỗi con Xisiniya lang là một mảng huyết hồng làm cho người khác nhìn qua cảm thấy rất rợn người, con ngươi của bọn chúng chỉ có một màu đỏ tươi, cuồng dã mà thị huyết.
Đang lúc này thì bên tai Trần Mộ truyền đến thanh âm cực thấp của Weah:
- Trên người bọn họ có thuốc nhử.
Không biết từ khi nào Weah đã lặng yên không một tiềng động ẩn núp kề bên Trần Mộ.
Dược vật dẫn tới dã thú. Lần trước Lí Độ Hồng dẫn tới Cao Túc Viên chính là dùng thuốc nhử.
Khoé mắt Trần Mộ đột nhiên nhìn thấy lồng năng lượng của vệ sĩ kia bỗng nhiên run lên một hồi. Trần Mộ biết rằng vệ sĩ này đã không còn kiên trì được bao lâu nữa. Trần Mộ suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng đối với Weah nói:
- Ta cùng với bọn họ chào hỏi.
Nói xong Trần Mộ liền xông ra ngoài.
Trần Mộ đột nhiên xuất hiện làm cho hai người lâm vào tuyệt cảnh mừng rỡ.
- Cứu mạng a! Cứu mạng a!
Thiếu niên thấy được hy vọng sống sót. Lập tức kích động hô to. Tử vong cơ hồ làm cho thiếu niên này tuyệt vọng. Hắn giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng. Lắp bắp nói:
- Van cầu ngươi, cứu cứu chúng ta! Phụ thân của ta là tổng tài của tập đoàn Narnia. Chỉ cần ngươi có thể cứu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đền đáp tạ ơn ngươi!
Vị vệ sĩ kia cũng lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, kinh nghiệm của hắn phong phú hơn thiếu niên nhiều lắm, đối phương vào lúc này đi ra, chắc hẳn là có ý tứ cứu bọn họ.
Vệ sĩ đoán không sai, Trần Mộ vốn là dự tính cứu bọn họ. Hắn có thể thấy được thiếu niên thân phận không phải con nhà phú gia thì cũng là con cháu quý tộc, khi thiếu niên báo ra tên của gia tộc, hắn không khỏi hơi nhíu mày, đối với những con cháu nhà giàu này hắn không có một chút hảo cảm nào. Trong lòng nổi lên một tia chán ghét nhưng trên mặt hắn không có biểu hiện ra.
Trước mắt hắn rất cần tin tức, vì vậy cần có bọn họ dẫn hắn và Weah vào thành phố. Do đó chỉ có thể tạm thời kiềm chế sự buồn bực trong lòng.
Không muốn cùng bọn họ nói lời vô ích, Trần Mộ giơ tay lên.
Những tiếng rít bén nhọn kỳ quái vang lên không dứt bên tai, trong chốc lát, tám con Xisiniya lang tất cả đều mất mạng. Trần Mộ vừa lòng thu tay lại, một đoạn thời gian trước hắn liên tục luyện tập việc sử dụng “Thoát Vĩ Toa” tạp, vì vậy có thể chuẩn xác bắn trúng những con Xisiniya lang có tốc độ cực nhanh này, với lại tần suất phóng ra so với trước kia đã tăng thêm mười lăm phần trăm, tiến bộ như vậy làm cho hắn tương đối vừa lòng.
Vị thiếu niên từ bên bờ tử vong quay trở về bộ dáng giống như bùn nhão co quắp ngã ngồi trên mặt đất, bất quá người vệ sĩ kia của hắn thì lại cảnh giác đối với Trần Mộ. Loại cảnh giác này cũng không phải là hắn đối với Trần Mộ có địch ý gì, mà chỉ là một loại thói quen nghề nghiệp.
Weah cũng chui ra, sự xuất hiện của hắn làm cho hai người vừa được cứu doạ đến nhảy dựng lên. Bất quá khi bọn họ nhận ra Weah là đồng bạn của Trần Mộ mới nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên Trần Mộ hướng về phía vị thiếu niên kia đi đến.
- Các hạ, ngươi muốn làm gì?
Người vệ sĩ vốn tinh thần đang khẩn trương cao độ liền thả ra lồng năng lượng, vị thiếu niên ngã ngồi trên mặt đất hai mắt thất thần, tinh thần của hắn vẫn còn chưa có hồi phục.
Trần Mộ chỉ chỉ vào một cái túi hương buộc ở trên người thiếu niên, bình tĩnh nói:
- Nếu các ngươi không muốn chết, tốt nhất đem nó vứt đi.
Theo ngón tay của Trần Mộ, ánh mắt của người vệ sĩ rơi xuống tại một cái túi hương treo ở thắt lưng của thiếu niên. Thiếu niên đã dần dần lấy lại tinh thần phản ứng cực nhanh, sắc mặt của hắn không khỏi biến đổi, thanh âm có vẻ run rẩy nói:
- Ngài, ý của ngài là…
Hắn hét to lên một tiếng, điên cuồng kéo cái túi hương ra, sau đó bàn tay giống như bị phỏng, lập tức ném ra thật xa.
Túi hương bị ném rơi xuống dưới chân Trần Mộ, Trần Mộ xoay người nhặt túi hương lên đưa cho Weah. Cũng không thấy Weah dùng sức như thế nào, dễ dàng đem túi hương xé ra, đưa đến trước mũi ngửi một chút.
- Thanh Mộc hương, Lí Cức Tử, Tân diệp, Ngư Tinh đằng.
Weah chuẩn xác nói ra các loại thực vật có chứa trong túi hương.
Thiếu niên và vệ sĩ hai người mù tịt nhìn về phía bọn họ. Trần Một liếc nhìn một cái rồi nói:
- Thanh Mộc hương bốc ra mùi vị mà Xisiniya lang ưa thích nhất. Lí Cức tử, Tân Diệp và Ngư Tinh đằng trộn lẫn vào nhau sẽ sinh ra chất khí có thể làm cho Xisiniya lang rơi vào trạng thái điên cuồng thị huyết.
Mặc dù không thể giống như Weah chỉ cần ngửi một chút là có thể nhận ra thành phần bên trong, nhưng một ít nguyên lý cơ bản thì Trần Mộ vẫn biết được.
Lời nói của Trần Mộ làm cho vẻ mặt thiếu niên và vệ sĩ biến sắc.
- Các ngươi phải tạ ơn trời vì may mắn là không có dẫn tới Kim Tuyến xà và Tông Quyển Lục mãng, túi hương này đối với chúng nó cũng có hiệu quả giống vậy.
Lời này của Trần Mộ làm cho một chủ một phó trên mặt phút chốc không còn một tí huyết sắc nào. Kim Tuyến xà kịch độc vô cùng, đến đi như thiểm điện, thân thể nhỏ bé rất khó nhìn thấy. Mà Tông Quyển lục mãng thì thể hình to lớn, sức mạnh không gì sánh được, có thể cắn nát cả nham thạch. So với hai loại dã thú khủng bố này, Xisiniya lang chỉ có thể xem là con kiến.
- Thiếu gia, cái túi hương này của ngài…
Vệ sĩ với âm thanh run rẩy hỏi.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết, ánh mắt lại bỗng chốc âm trầm xuống, sắc mặt của hắn dữ tợn, các cơ nhục trên mặt trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là Fanny!
Ánh mắt của thiếu niên biến đổi không ngừng, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy sự phẫn nộ.
Người vệ sĩ biết điều không hỏi thêm nữa, chuyện gia đình của thiếu gia không phải để cho một tên vệ sĩ nho nhỏ như hắn quan tâm. Hắn nhìn đồng hồ, nhíu mày:
- Lisbon sao còn chưa trở lại?
Theo thời gian Lisbon đã phải sớm dẫn người đến đây.
- Lisbon!
Thiếu niên bỗng nhiên hắc hắc cười lạnh hai tiếng, con mắt băng hàn vô cùng. Người vệ sĩ cảm thấy run lên, nhất thời ngậm miệng.
Trần Mộ trong lòng cũng có thể đại khái đoán ra, bất quá hắn cũng không có tâm lí đồng cảm gì. Hắn tin tưởng vị thiếu niên này cũng không phải là cái loại thiện lương gì. Theo thời gian, chỉ cần có sự cần thiết, vị thiếu niên này cũng sẽ làm ra chuyện tình giống như vậy. Đây là đặc điểm của con nhà thế gia.
Thiếu niên đã khôi phục bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra một chút manh mối, hắn mỉm cười đối với Trần Mộ nói:
- Đa tạ ngài đã ra tay cứu giúp, ta là Clio Raven.
Hắn tao nhã hướng về phía Trần Mộ thi lễ.
Trần Mộ nói ngắn gọn:
- Tào Đông.
Hắn không dám dùng tên Trần Mộ, hắn còn không biết đây là nơi nào, Trữ gia của khu đông nhất định vẫn đang điều tra tung tích của hắn.
Weah thì giống như một khúc gỗ không nói gì, mà Trần Mộ cũng chẳng muốn giới thiệu. Clio vừa nhìn hai mắt Weah, liền thu hồi lại ánh mắt của mình, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tào tiên sinh ra tay thật bất phàm, trong lúc tươi cười mà lại có thể giết sạch đám Xisiniya lang này, làm cho ta thật mở rộng tầm mắt a.
Hắn nhạy bén phát hiện Trần Mộ đối với loại nịnh nót nửa vời này không chút động lòng, liền thay đổi sách lược trực tiếp nói thẳng:
- Không biết ta có thể nhờ Tào tiên sinh hộ tống hai chúng ta trở về thành phố không? Thù lao thế nào xin Tào tiên sinh cứ việc nói.
Trần Mộ suy nghĩ một lúc liền gật đầu:
- Được! Sự uỷ thác này ta tiếp nhận. Về phần thù lao, ngươi tự tính đi là được.
Clio mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đa tạ Tào tiên sinh! Đa tạ Tào tiên sinh!
Trần Mộ cũng đang cần một người dẫn đường biết rõ tình huống của địa phương này liền tiện thể tiếp nhận lời uỷ thác này. Có vị Clio này, thân phận cùng những thứ khác của hắn và Weah tự nhiên có thể giải quyết dễ dàng. Có hai người này dẫn đường bọn hắn không cần phải phí công đi tìm đường vào thành phố.
Dọc đường Clio đối với Trần Mộ nhiệt tình vô cùng, lời nó trong lúc đó cũng không ngừng thăm dò. Trần Mộ thì tiếc lời như vàng, cả nửa ngày mới đáp lại một câu, về sau hắn nhất định ngậm chặt miệng. Mà Weah từ đầu đến cuối cũng không một lần mở miệng.
Trần Mộ cố ý lui lại ở phía sau, vị vệ sĩ kia tự nhiên phải gánh vác trọng trách làm người dẫn đường.
Dọc đường gặp vài con dã thú, Thoát Vĩ Toa của Trần Mộ theo thói quen phát ra, vì vậy làm cho Clio càng nhiệt tình hơn. Chẳng qua là Trần Mộ trước sau vẫn như vậy không hề rung động, Clio mặc dù không được như ý muốn nhưng vẫn cười nói tự nhiên như thường.
Điều này cũng làm cho Trần Mộ đối với hắn nhìn bằng con mắt khác, những con cháu xuất thân thế gia quyền quý này phần lớn là kiêu ngạo khó gần. Mặc dù biết đối phương chẳng qua là có việc cầu mình mới làm ra thái độ như vậy, nhưng mà có thể tự nhiên tiêu sái như vậy cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mà vị vệ sĩ kia, biểu hiện dọc đường đi cũng có thể nhìn ra được là rất có kinh nghiệm, đối với một gã tạp tu thuần tính phòng thủ chuyên tu lồng năng lượng mà nói, những kinh nghiệm này rất khó mà có được.
Bỗng nhiên Weah hơi dừng lại cước bộ, ánh mắt dừng lại ở phía trước dường như muốn xuyên thủng tầng tầng rừng. Biểu hiện của Weah cũng làm cho Trần Mộ lập tức đề cao cảnh giác, cảm giác của Weah rất là nhạy bén, Trần Mộ lúc nào cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng được, nhưng mà sự thật đã vô số lần chứng minh, Weah lúc nào cũng đúng. Phía trước nhất định có vấn đề.