Vô số tạp tu, nhìn không đếm xuể. Bọn họ mới nhìn thấy có chút mệt mỏi nhưng sĩ khí vẫn không suy giảm. Khi biết được sẽ dừng chân sát thành Thiên Hồ, tất cả tạp tu đồng phát tiếng hoan hô vang rền.
Túc Hắc Minh chứng kiến khung cảnh trước mắt, trên mặt đầy vẻ tươi cười nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh: “Ha ha, lão bà Gia Anh Hạ nhất định không ngờ mình sẽ gặp phải nguy hiểm! Chà chà, hầu hết cao thủ của khu Thiên Đông đều đang tụ tập môt chỗ. Càng tốt, quăng một mẻ lưới hốt cho bằng hết, đỡ mất công của ta!”
Đám cận vệ cận thân của hắn đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, trên mặt cũng lộ vẻ kích động khó che giấu.
Trận chiến này nếu thắng sẽ xóa sổ Sương Nguyệt Hàn Châu. Một trận chiến có thể coi là kinh thế hãi tục, trận chiến mà chỉ cần tham gia vào là đã tự tay làm nên vinh quang vô thượng.
Túc Hắc Minh cười dài: “Tùng Lâm cáp quả nhiên là hữu dụng. Nếu không phải do Đường Hàm Phái đưa Tùng Lâm cáp cho chúng ta thì lần này thương vong rất lớn. Đường Hàm Phái quả là anh hùng hiếm có!” Nói tới đấy vẻ đắc ý trên kặt hắn cũng nhạt đi phần nào. Có một đồng minh hùng mạnh thì cũng đáng ăn mừng nhưng cũng khiến hắn cảm thấy bất an.
Đi đến nơi này bọn họ đã không che giấu đội hình nữa, mà cũng không còn cách nào để che giấu nữa.
Mấy trăm tổ đội, hủy diệt tất cả mục tiêu động đây xung quanh.
Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng. Mấy người Bagnell nhìn chăm chú vào màn hình, bọn họ toát mồ hôi hột vì lão bản.
Nhữ Thu thấy Tiêu Tư trên màn hình, liền nước mắt lưng tròng. Vẻ mặt của Tô Lưu Triệt Nhu cũng rất khẩn trương.
Bỗng độ nghi trên tay Khương Lương reo vang, hắn liền mở màn hình nhỏ ra.
“Báo cáo! Cách đây hơn 400km, xuất hiện một số lượng lớn tạp tu!” Giọng đội viên báo cáo run run, hiển nhiên là đang rất hoảng sợ.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng, Khương Lương biết đội viên của mình đã vượt qua nhiều thử thách, không dễ gì làm cho họ kinh hãi như thế. E rằng tình huống này vô cùng đáng ngại.
Nhưng khi hắn nhìn vào cảnh tượng tiếp đó trong màn hình, hắn đã ngây người ra.
Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng lập tức được đặt vào tình trạng báo động khẩn cấp. Trong phòng chiến thuật, Bagnell và Khương Lương đều cau mày suy nghĩ.
“ Không rõ đây là thế lực tạp tu nào?” Khương Lương đang chăm chú chép miệng, trên mặt xuất hiện một tia khẩn trương hiếm thấy, hắn nói nhanh hẳn lên: “Nhưng theo tình báo từ căn cứ phía trước thì nhân số đối phương ít nhất từ mười vạn trở lên!” Con số này khiến trong lòng hắn rúng động. Đây là lần hành động quân sự quy mô nhất từ khi kiên bang thành lập đến nay.
“Không cần tra xét, ta cũng biết là ai rồi, là Túc Hắc Minh. Túc Hàn Hạo có đưa con trai giỏi a!” Bagnell chỉ vào bản đồ 3D trước mắt trầm giọng: “Hắn bỏ không ngụy trang nữa, đã âm thầm hoàn thành tập kết lực lượng. Sương Nguyệt Hàn Châu mất cảnh giác quá, bọn chúng rõ ràng là phải đi qua sa mạc Bỉ Ni Đạt Đại, sau đó bay qua Thiên Hoành sơn, tiến vào rừng tuyết ở khu Thiên Đông rồi tiềm hành đến đây!”
Bagnell hừ lạnh một tiếng: “Chiêu này của Túc Hắc Minh cũng ngoan độc lắm, hắn đem toàn bộ vốn liếng đặt cả vào đây rồi. Nếu thua thì không còn đường lui nữa còn nếu thằng thì lừa được tất cả mọi người chúng ta rồi!”
Khương Lương nói vẻ nghi hoặc: “Điều đó khó có khả năng! Bay qua Thiên Hoành Sơn đến đây không dưới 60.000 km, bọn họ lại không có la bàn, làm sao mà có thể . . .?”
“Đừng quá tin tưởng vào trang thiết bị. Chúng ta có thể có la bàn thì người khác vì sao lại không thể có?” Bagnell cắt ngang lời Khương Lương nói, hắn lúc này có vẻ rất bình tĩnh: “ Chúng ta phải nắm lấy yếu tố thời gian. Bọn họ hành quân đường xa, chắc chắn sẽ phải nghỉ ngơi hồi phục. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu không muốn để cho bọn học vây kín thì phải xông ra trước. Bằng không chúng ta và Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ chôn chung một chỗ!”
“Bây giờ chúng ta đi hướng nào?” Khương Lương chừng như cũng ảnh hưởng, nên cũng tỉnh táo lại.
Ánh mắt liều mạng của Bagnell nhìn kỹ càng trên bản đồ 3D, miệng nói tiếp: “Không có dễ dàng mà lao ra đâu, với thủ đoạn của Túc Hắc Minh chắc chắn hắn đã chuẩn bị bố phòng tại những điểm trọng yếu. Có điều trong thời gian ngắn hắn không thể nào vây chặt lối ra được. Hơn nữa chúng ta còn có một Mộc Tự doanh, hai đội một trong một ngoài, đồng thời tấn công vào một điểm thì khả năng phá vây là rất lớn.
Ánh mắt hắn bỗng dừng lại mộtđiểm.
“Ngươi đi liên lạc với đám Tiếu Ba, bảo họ bỏ tất cả quân nhu lại, hành quân với tốc độ nhanh nhất đến Tuyết Lăng cốc phía trước. Mai phục bên ngoài cốc, nhớ rõ, đừng để đối phương phát hiện.”
“Tuyết Lăng cốc? Nơi này địa hình với với chúng ta bất lợi quá!”
“Bởi thế Túc Hắc Minh sẽ không đưa nhiều tạp tu đến đó, hơn nữa người khác cũng không coi đây là cửa đột phá. Đội ngũ càng lớn càng dễ gây chú ý của Túc Hắc Minh, chết càng nhanh. Mau đi báo với đám Tiếu Ba, bảo họ đóng quân bên ngoài Tuyết Lăng cốc. Họ phải đến trước khi đối phương nghỉ ngơi và hồi phục xong, vì khi đó chúng sẽ tiến hành bao vây. Cũng chỉ có một cách là tử chiến thôi!” Gương mặt Bagnell đầy nghiêm trọng: “Ta đi liên lạc với lão bản!”
“Rõ!” Khương Lương dõng dạc trả lời.
Bagnell nối máy đến thông tấn tạp của Trần Mộ.