Bất kể là Bách Uyên phủ hay là nước Ma Cáp Địch, sau khi đi qua kính song (cửa vào) nhất định sẽ có một tầng bụi ở giữa.
Không ai biết cơ chế hình thành của tầng bụi, nhưng sự nguy hiểm của nó lại được rất nhiều sách vở ghi lại. Tầng bụi không có ánh sáng, là một mảng u tối, tầng bụi cũng vì vậy mà nổi tiếng. Sinh vật trong tầng bụi có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, cho dù giết đi một lượng lớn thì chỉ hơn mười năm là có thể khôi phục nguyên khí. Cho nên, đi qua tầng bụi cực kỳ nguy hiểm.
Sau mỗi lần phát hiện ra kính song (cửa vào), liên bang sẽ tổ chức cao thủ đột phá tầng bụi, mà mỗi lần đều phải trả giá cực kỳ thảm trọng. Kính song nối với nước Ma Cáp Địch là kính song đầu tiên được phát hiện, lần đầu tiên thăm dò tầng bụi được lập nên bằng vô số xương máu.
Nghe nói toàn bộ 18 đội thám hiểm của đợt đầu tiên đều chết hết nên liên bang tổ chức đội thám hiểm thứ hai, nhưng toàn bộ lại bị diệt một lần nữa.
Không cam lòng thất bại, chính phủ liên bang tổ chức đội thám hiểm thứ ba. Đội thám hiểm này mạnh mẽ chưa từng thấy, tạp tu thành danh của các học phủ trong Lục Đại đều được phát động, hơn nữa còn có cao thủ của quân đội, ngoài ra còn có một ít tạp tu thành danh đã lâu trong dân gian. Quy mô của lần thám hiểm đó có thể coi như đứng đầu trong cả lịch sử liên bang.
Lần thám hiểm thứ ba rốt cuộc xuyên qua tầng bụi, tin tức truyền lại liên bang, khiến cho cả liên bang vui mừng. Tất cả mọi người đều phấn chấn, vô số người bắt đầu đoán rằng một kỷ nguyên mới đã đến.
Đến khi một vài loại vật và khoáng thạch quý hiếm được phát hiện trong tầng bụi được mang trở về liên bang thì mọi người không còn chỉ hoan hô đơn thuần. Có lợi ích điều khiển, càng nhiều người nóng lòng muốn thử, lại thêm sự cổ vũ của chính phủ liên bang nên vô số đoàn thám hiểm lớn nhỏ được thành lập, đi về phía kính song, tiến vào tầng bụi.
Theo sau những đoàn đội tiến vào tầng bụi, tầng bụi rộng lớn cũng không có cách ngăn trở sự tham lam của loài người, lượng lớn nguyên liệu quý hiếm và khoáng thạch vận chuyển về liên bang. Rất nhiều người giàu to dựa vào số tiền bất chính này. Đó là bằng chứng sống kích thích khát vọng đối với tài phú của mọi người, càng ngày càng có nhiều tập đoàn và tạp tu gia nhập vào cuộc vận động thăm dò oanh oanh liệt liệt này.
Khi tầng bụi đã được thăm dò hết, mọi người vốn đã bị của cải làm cho đầu óc choáng váng liền hướng ánh mắt đến cửa ra của tầng bụi, đó cũng là một cái kính song. Bên ngoài kính song là cái gì? Không ai biết, nhưng nó cũng không thể ngăn cản được bước chân của những người này.
Phát động đầu tiên là đoàn thám hiểm do chính phủ liên bang tổ chức, đội thàm hiểm toàn cao thủ này đi ở phía trước, bọn họ cũng là nhóm có thu hoạch lớn nhất trong chuyến thăm dò. Sau khi đi xuyên qua kính song, bọn họ kinh ngạc phát hiện đây là một khu vực còn rộng lớn hơn cả tầng bụi.
Tuy nhiên lần này thì xui xẻo đến cực điểm, bọn họ vấp phải sự kháng cự dữ dội của dân bản địa.
Có lẽ bây giờ xem lại thì đó là một bước ngoặt quan trọng, nhưng vào thời đó thì đây chỉ là chuyện bình thường. Trình độ phát triển xã hội của dân bản địa ở tân nước không thể so sánh với liên bang khổng lồ, mà tất nhiên đám võ sĩ lạc hậu của dân bản địa không thể chống lại tạp tu phát triển cao. Tốc độ xâm nhập của liên bang cực nhanh, cứ đánh là thắng.
Nhưng không ai ngờ sự phản kháng của dân bản địa càng thêm dữ dội. Bọn họ không ngại sống chết, người trước ngã xuống, người sau xông lên. Lúc này liên bang mới phát hiện bọn họ sa lầy vào chiến tranh từ lúc nào không biết! Nếu như lúc này thu tay rời đi, kết quả cuối cũng cũng sẽ không tệ như vậy. Tuy nhiên trước lợi ích mê người, những tiếng phản đối lẻ loi vô lực không thể tạo được sức ảnh hưởng. Hơn nữa, vào lúc đó liên bang rất tin tưởng vào hệ thống tạp phiến hoàn thiện, bọn họ cho rằng đây là một cuộc chiến giữa hai bên không cùng thời đại.
Cuộc chiến kéo dài hơn mười lăm năm!
Dân bản địa có ưu thế địa hình, bọn họ đối với khí hậu và địa lý rất quen thuộc, hơn nữa tiếp viện rất tiện lợi. Trái lại mặc dù liên bang có kỹ thuật tiên tiến, nhưng một lần mắc bệnh rừng rậm rất có khả năng làm cho quân số giảm đi quá nửa. Hơn nữa tiếp viện, hậu cần của bọn họ cần đi xuyên qua tầng bụi mới có thể đến Tân vực.
Cuộc chiến rơi vào tình trạng giằng co. Dân bản địa hết sức giảo hoạt, không đánh trực diện với quân liên bang mà liên tục đánh chia cắt phòng tuyến của quân liên bang. Mà cuộc chiến càng kéo dài thì thực lực của hai bên dần dần thay đổi. Những dân bản địa có trí tuệ tuyệt đỉnh, dựa theo tạp phiến tri thức lấy được từ tù binh, dần dần phát triển kỹ thuật tạp phiến đặc sắc của họ.
Quân liên bang hoàn toàn không biết gì về điều này.
Cho dù là sử học gia bây giờ, khi thảo luận sự ẩn nhẫn của dân bản địa thì cũng không thể không tràn ngập kính nể và than thở. Bọn họ suốt mười năm không ngừng âm thầm tập trung lực lượng. Khác với các học phủ của liên bang, các bậc tiên hiền của dân bản địa tụ tập cùng một chỗ, cùng nhau tìm hiểu. Sau đó đem kỹ thuật tạp phiến mà bọn họ tìm hiểu ra phân phát cho các bộ lạc, không hề dấu diếm.
Thời gian 10 năm đủ để cho bọn họ phát triển, hệ thống tạp phiến của bọn họ không ngừng được hoàn thiện và hòa trộn với kỹ nghệ nguyên bản của bọn họ. Do đó hình thành nên một phong cách hoàn toàn khác liên bang.
Trận chiến cuối cùng chấm dứt với sự thất bại nặng nề của liên bang. Mà từ đó về sau, liên bang mới chính thức bắt đầu thừa nhận sự độc lập của Tân Vực, Tân Vực cũng được chính thức gọi là nước Ma Cáp Địch. (xem thêm The Battle of Mohács)
Các bậc tiên hiền của nước Ma Cáp Địch cũng không vì chiến thắng mà phong tỏa kính song, ngược lại, bọn họ bắt đầu trao đổi mậu dịch cùng liên bang. Cho đến tận bây giờ, nước Ma Cáp Địch và liên bang vẫn trao đổi rất thường xuyên. Tuy nhiên mối thù của dân bản địa đối với dân chúng liên bang không hề giảm bớt, cho nên có rất ít tạp tu đi vào nước Ma Cáp Địch.
Nước Ma Cáp Địch vẫn vô cùng thần bí ở trong mắt dân chúng liên bang.
Ở điểm này, Bách Uyên phủ rất giống với nước Ma Cáp Địch nhưng Bách Uyên phủ càng khiến người khác sợ hãi. Nghe nói, Bách Uyên phủ là thế giới của nhu khách. Nhu khách là chỉ người hoạt động trong bóng tối, cùng loại với thích khách. Bọn họ am hiểu các loại vũ khí, trong đó bao gồm các loại dây trói, vật mềm mại.
Đây là một trong những căn cứ lớn nhất khiến Trần Mộ đoán nữ ma quỷ xuất thân từ Bách Uyên phủ. Bất kể nói về phương diện nào, nữ ma quỷ thật sự rất giống nhu khách được miêu tả trong sách.
Bách Uyên phủ cũng tốt, nước Ma Cáp Địch cũng được, chẳng liên quan gì đến hắn. Hơn nữa Trần Mộ biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng. Mình chỉ là một nhân vật nhỏ thì sao có thể đoán ra bí mật mà ngay cả Lục Đại đều dò không ra chứ?
Huống chi, từ sự miêu tả của Tô Lưu Triệt Nhu thì biết Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn không phải là vật mình có thể có. Thứ có thể kéo dài tuổi thọ tốt như vậy, đặt ở đâu cũng là bảo bối. Đi Bách Uyên phủ? Như vậy càng vô nghĩa hơn. Làm thế thì chi bằng cố gắng rèn luyện cảm giác của mình còn thực tế hơn.
Trần Mộ cũng không biết dãy số tạp phiến của hắn đã bán điên cuồng đến mức nào!
Gã béo tìm đến của, còn có một người đi theo.
“Sao lão ca lại tới đây?” Trần Mộ mở cửa. Mặc dù chỉ quen gã béo một thời gian ngắn, nhưng tính tình của hắn Trần Mộ cũng đoán được vài phần. Gã béo là một nhân vật điển hình không lợi không làm. Đã tìm đến mình, ắt tới tám chín phần là có việc. Chẳng lẽ lại có nguyên liệu mới đưa tới? Trần Mộ không khỏi động tâm, lần chế tạo tạp phiến vừa rồi là lúc hắn thấy vui vẻ nhất từ trước đến nay.
Gã béo cười khổ, im lặng, nhìn Trần Mộ như nhìn quái vật.
Một lúc lâu, hắn đột nhiên phun ra một câu: “Rốt cuộc ngươi là loại quái thai gì? Chỉ sợ thành tựu sau này của ngươi ít nhất cũng như đại sư La Tề! Ta cũng không biết đụng phải vận may gì mới kết giao với ngươi”.
Mấy câu không đầu không đuôi tràn ngập đầy than trách này của gã béo làm cho Trần Mộ không theo kịp: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Tuy nhiên, so sánh hắn với La Tề đại sư, như vậy rất phù hợp với phong cách trục lợi của gã béo.
“Không có chuyện gì đâu, ta tới chia tiền với ngươi.” Vẻ mặt của gã béo mang theo vài phần cười khổ.
Thấy vẻ mặt khổ tâm của gã béo, Trần Mộ không khỏi ân cần: “Bán kém lắm sao?” Mua bán tạp phiến ít dính dáng đến hắn, cho nên hắn cũng không hiểu lắm nhưng hắn biết nguyên liệu mình dùng xa xỉ đến cỡ nào a. Nếu như tạp phiến bán không được giá, không lỗ hắn mới giật mình.
Gã béo chết lặng nhìn Trần Mộ. Thấy vẻ mặt không giống giả bộ, mới hậm hực thu hồi ánh mắt, không nhịn được mắng một câu: “Ngươi là tên biến thái!”
Trần Mộ lại càng đoán không được, liền dứt khoát chờ câu nói tiếp theo của gã béo.
Gã béo tay lấy ra tiền tạp, đưa tới trước mặt Trần Mộ: “Trong này là phần tiền của ngươi, tổng cộng 360 triệu Audierne.”
Trần Mộ bị dọa đến giật mình: “Sao lại nhiều như vậy?” Mới đây thôi, hắn cầm trên tay nhiều nhất chỉ vài triệu Audierne. Bây giờ gã béo đột ngột đưa tấm tiền tạp trị giá 360 triệu, làm sao không dọa cho hắn giật mình được.
Trần Mộ không trực tiếp lấy tiền tạp mà nghi hoặc nhìn gã béo.
Gã béo nhìn thấy vẻ mặt của Trần Mộ, đột nhiên hơi tức giận, nổi nóng nói: “Biết tạp phiến của ngươi bán được bao nhiêu không? Tấm 007 bán được 350 triệu, ta thu phí vào cửa muốn mỏi tay. Trừ đi nguyên liệu và chi phí khác, đây là số tiền ngươi nên cầm.”
“350 triệu!” Đầu Trần Mộ kêu ong ong, tất nhiên hắn có ấn tượng với 007. Đó là tấm tạp phiến được chế tạo dựa vào Song Cực Lôi Cầu tạp, cũng là một trong hai tấm tạp phiến tứ tinh trong hơn 20 tấm tạp phiến hắn làm ra. Nhưng là một tấm huyễn tạp tứ tinh có thể bán được giá 350 triệu? Hắn cảm giác mức giá này thật sự có chút thái quá!
Thấy vẻ mặt không thể nào tin được của Trần Mộ, thịt trên mặt gã béo rung lên. Trần ngâm nói: “Mức giá này cũng ngoài dự liệu của ta. Tuy nhiên được phu nhân Chi Liên mua thì cũng chứng tỏ nó xứng với giá đó. Dù sao ta không biết, về phần ngươi…” Gã béo nghĩ đến vẻ mặt bình thường của Trần Mộ, cấp cho mình nhiều siêu cấp tạc đạn như vậy thì không nhịn được nói: “Ngươi cũng không biết!”
Trần Mộ ậm ừ. Lúc này mới nhận lấy tấm tiền tạp này.
“Tạp phiến chỉ bán mười một tấm, đây là chia lãi của mười một tấm.” Trên mặt gã béo lại hiện lên vẻ cười khổ mà Trần Mộ vừa thấy: “Lão đệ, lần này chúng ta chơi lớn, lão ca hơi sợ!”
“Là sao?” Trần Mộ chăm chú, hắn mơ hồ cảm giác được rằng điều này dính dáng đến vấn đề an toàn của bản thân. Một khi gặp phải vấn đề về mặt này, hắn luôn đặc biệt chăm chú.
“Lần này lão ca thật sự làm chấn động liên bang.” Ánh mắt trên mặt gã béo có chút phức tạp, có chút lo lắng, có chút kiêu ngạo, ngay cả nhân vật quan trọng như phu nhân Chi Liên đều tới, khiến cho hắn nở mày nở mặt. Sắc mặt của gã béo trở nên nghiêm trọng: “Nhưng nếu còn tiếp tục làm vậy trái tim của lão ca chịu không nổi. Ngươi không biết, thời gian này ta thiếu chút nữa bị ép đến phát điên, may là ta nhanh trí, sáng sớm trốn đi. Bằng không chẳng có ai là ta có thể đắc tội, mấy lần sau ta cũng không chịu được. Hơn nữa, lão đệ, đã có rất nhiều người đang âm thầm điều tra. Có rất nhiều người biết ngươi và ta quen biết tại buổi dạ tiệc ngày đó, chỉ là lúc này còn chưa có ai chú ý tới. Một khi có người để ý, muốn trốn không phải là chuyện dễ dàng.”
Trong lời nói của gã béo lộ ra nỗi lo lắng sâu sắc. Trần Mộ im lặng, hắn biết lời nói của gã béo có lý. Nếu như dãy số tạp phiến thật sự nổi tiếng như lời hắn nói, khẳng định sẽ có người tìm cách đoạt lấy.
“Hơn nữa, tấm Chiết Hình Yến Ba tạp kia còn chưa đấu giá.” Gã béo lấy tấm Chiết Hình Yến Ba tạp tới trước mặt Trần Mộ: “Có một tấm 007 là đủ rồi, nếu như lại xuất hiện một tấm tạp phiến còn mạnh hơn, đối với ta mà nói thì quá mức rồi. Bối cảnh của ta rất nông cạn, có thể miễn cưỡng gánh chịu ảnh hưởng của 007. Lão ca mặc dù tham tài nhưng cũng biết cái gì có thể tham, cái gì không.”
Lời gã béo nói lần này vượt ra khỏi dự đoán của Trần Mộ, thấy hắn đưa Chiết Hình Yến Ba tạp qua thì Trần Mộ liền thấy ngạc nhiên.
“Dãy số tạp phiến đã đủ cho ta kiếm ăn rồi, nhiều hơn nữa đối với ta mà nói thì chỉ là họa không phải phúc. Tấm tạp phiến này lão đệ nhận trước, tạm thời không nên đem ra. Bằng vào giá trị của nó cũng đủ để ngươi chiêu mộ một tạp tu hàng đầu. Có dãy số tạp phiến, lão đệ cũng sẽ không thiếu tiền. Chúng ta là người làm ăn, tiền tài đương nhiên phải cầu, nhưng cái mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất.” Gã béo ân cần dạy.
Trần Mộ không khỏi nảy sinh lòng kính trọng đối với gã béo này. Ở trước lợi ích khổng lồ, có mấy người có thể làm được như thế?
Nhận lấy Chiết Hình Yến Ba tạp, Trần Mộ gật đầu, nặng nề trả lời: ”Ừm.”
“Số còn lại của dãy số tạp phiến, cứ dựa theo kế hoạch của chúng ta mà làm”. Gã béo chỉ vào người bên cạnh từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, nói: “Lần này, việc khác chính là giới thiệu cho lão đệ một mối làm ăn.”
Lúc này Trần Mộ mới cẩn thận đánh giá người mà gã béo mang tới.