Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mộ nhanh chóng hiện ra.

Sóng ngắn bất đồng, đối với cơ thể người cũng tạo ra các ảnh hưởng khác nhau, Trần Mộ ra tay không hề có chút lưu tình. Ngay lúc Hùng Thân chuẩn bị động thủ với Lôi Tử, hắn đã không có ý định để tên gia hoả này còn sống rời đi.

Khi các tạp tu khác của Hùng gia đối đầu, hắn lập tức động thủ, đấy chính là sát chiêu “Vĩnh viễn chi dạ”!

Không khí chung quanh thân thể hắn chấn động mãnh liệt, điều này làm cho thân ảnh của hắn trở nên mơ hồ, biến ảo không chừng.

Vĩnh viễn chi dạ mạc!

Tạp tu của Hùng gia nhất loạt gào thét lên! Bọn họ giống như một đám ruồi bọ bị mất đầu, vùng vẫy, giãy dụa đánh bừa bãi.

Trần Mộ lơ lửng trên cao, đứng nhìn xuống đỉnh đầu bọn họ … lạnh lùng.

Công kích của Hùng Thân có tính tương tự như năng lượng pháo, hắn giống như một kẻ điên, bắn phá khắp nơi loạn xạ.

Hắn cái gì cũng nhìn không tới, trước mắt một vùng hắc ám, tất cả thanh âm đều bị ngăn cách. Hắn biết trước mắt đều chỉ là huyễn tượng nhưng là hắn vẫn như cũ cảm thấy thất kinh, hiện tại dù là một tiểu hài tử cầm dao cũng có thể giết hắn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, hắn thực sự muốn nhanh chóng được chết…

Năng lượng pháo của Hùng Thân tương đối mạnh. Có tạp tu né tránh không kịp bị đánh trúng chỉ còn lại một nửa cơ thể.

Trần Mộ nhíu mày. Những người chết cùng hắn không có nhiều quan hệ nhưng là hắn không muốn gặp cảnh nhiễu loạn này. Khiêu chiến mà thu hoạch được chứng nhận tham gia thi đấu, Sương Nguyệt Hàn Châu tự nhiên sẽ không ngăn trở nhưng là đây là thời khắc mẫn cảm. Gặp phải kiểu loạn tử thế này, khiêu khích uy quyền của Sương Nguyệt Hàn Châu, đó là một hành động vô cùng ngu xuẩn.

Trần Mộ không phải là người ngu ngốc. Hắn còn nhớ rõ mục đích đến Thành Thiên Hồ lần này.

Hắn không hề động thủ, cảm nhận đối với “Vĩnh viễn chi dạ” đã hoàn thành sóng ngắn điều chỉnh.

Trên bầu trời, tràn ngập những âm thanh tắt nghẹn đầy tuyệt vọng.

Yên tĩnh.

Giống như cái chết.

Tịch mịch.

Ở nơi này việc hít thở cũng trở nên không thông, vô cùng tịch mịch. Tất cả các tạp tu Hùng gia đều đồng thời rơi xuống!

Cừu San Ngọc bắt đầu tìm trên người Cung Lương và người của Hùng gia chứng nhận tham gia thi đấu. Một người phụ nữ mặt không đổi sắc chuyên chú tìm trên những thi thể này, ai mà tinh thần yếu cũng rợn người. Không ai đồng tình cùng Hùng gia, Hùng gia từ trước tới nay không được mọi người hoan nghênh. Hành vi vây công cuối cùng càng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Bọn họ nhìn về bầu trời … về thiếu niên kia trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Cường đại thực lực, cường đại tạp phiến, tính cách lãnh huyết vô tình, thiếu niên trước mắt trong lòng bọn họ giờ đã trở nên rất nguy hiểm. Rất khó tưởng tượng, một người nhìn qua mới chỉ hai mươi tuổi, vậy mà khi đối diện với tử vong có thể hờ hững như vậy. Các tạp tu khác bằng tuổi này đều ngoan ngoãn ở trong học viện nghe các sư phụ truyền thụ tri thức. Trong lòng các tạp tu đều biết, bọn họ rất rõ ràng loại hờ hững này đại biểu cho cái gì. Chỉ cần đã kinh qua vô số lần sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu vô số, mới có thể có loại hờ hững này.

Thời cuộc suy đồi, bất quá cũng chỉ là sự tình vài năm nay, chiến đấu tạp tu số lượng tăng lên, nhưng muốn đạt tới tình trạng như thiếu niên này thì phải trải qua bao nhiêu lần chiến đấu chứ?

Lai lịch thiếu niên xấu xí này thoáng cái đã trở nên khó lường được.

Trận chiến của Trần Mộ xem ra đã không còn cái gì nữa. Đã trải qua trường hợp mấy ngàn người đại chiến, chiến đấu như vậy chỉ có thể coi như là trận đánh nhỏ mà thôi.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hưỡng tới bầu trời.

Có người đang hướng tơi nơi này bay đến.

Tốc độ rất nhanh!

Cơ hồ trong chớp mắt, đối phương đã xuất hiện trước mặt Trần Mộ. Trong mắt các tạp tu khác, bỗng xuất hiện vẻ trống rỗng.

“Này sao lại như vậy?”

Hơi thở lạnh lẽo như đến từ đỉnh núi tuyết, không mang theo một tia cảm tình. Bách Nguyệt lạnh lùng lướt qua trường hỗn tạp, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Trần Mộ.

Trần Mộ có chút bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp Bách Nguyệt. Đối với loại nữ nhân giống như bông tuyết này, hắn không hề cảm thấy chán ghét, Bách Nguyệt là môt trong số ít những tạp tu mà hắn không cảm thấy chán ghét đến từ lục đại tạp tu. Nhưng khi chạm phải ánh mắt băng lạnh của đối phương, hắn bỗng nhiên ý thức được, chính mình không dùng mặt nạ của Bạch, Bách Nguyệt cũng không biết mình là ai.

“Khiêu chiến Cung Lương, chứng nhận tham gia thi đấu.”

Bách Nguyệt không động nói: “Vì cái gì mà có nhiều thi thể như này?”

“Cung Lương bại, Hùng gia thẹn quá hoá giận.” Trần Mộ có chút cảm hứng nhìn Bách Nguyệt, Bách Nguyệt lúc này cùng hắn lần trước gặp mặt là hoàn toàn khác nhau. Khí chất của tạp tu Lục đại vẫn không có gì thay đổi, Bách Nguyệt vẫn thế nhưng là có điểm khó nói. Điều này không khỏi làm cho hắn có chút than thở, người thắng mới có được sự tôn trọng. Hắn thân là Bạch tổng quản, Bách Nguyệt đối với hắn làm sao mà không khách khí, mà lúc này lại hoàn toàn khác biệt.

Bách Nguyệt thấy trước mặt mình chính là thiếu niên bằng tuổi mình đã gặp qua, cố gắng tưởng tượng nhưng cũng không thu hoạch được cái gì. Nhất là loại khí chất, nàng không biết nên hình dung như thế nào nhưng mà phải nói nó phi thường đặc biệt.

Chính mình nhất định đã gặp qua! Bách Nguyệt đối với bản thân mười phần tin tưởng, không biết tại sao với loại khí chất đặc biệt này tràn ngập tin tưởng. Người có được loại khí chất này như thế nào có thể là người thường chứ?

Nhìn lướt qua, nàng nhận ra những người của Hùng gia đã chết.

Nàng không tính xuất lực thay Hùng gia. Trên thực tế, trong thời gian này, Sương Nguyệt Hàn Châu cũng rất cẩn thận, bất luận cái gì cũng đều hành động hết sức kín kẽ. Huống chi, hùng gia cùng Sương Nguyệt Hàn Châu vốn không thích nhau.

“Còn chưa thỉnh giáo đại danh của các hạ!” Bách Nguyệt chủ động hành lễ. Có thể có khả năng giết chết nhiều tạp tu như này, hơn nữa trong đó có cả Cung Lương và người của hùng gia thì thiếu niên trước mặt này phải có thực lực mạnh mẽ, chỉ sợ chính mình cũng không thể càn rỡ.

Cái này có chút vấn đề, Bách Nguyệt là tạp tu trẻ tuổi nhất trong Sương Nguyệt Hàn Châu, Gia Anh Hạ tiêu phí vô số tâm lực để đào tạo nàng, hơn nữa còn rất nhiều tài sản của Sương Nguyệt Hàn Châu. Thành tựu hôm nay của nàng chẳng có gì là lạ.

Nhưng ở trước mặt nam tử này, tuổi tác ngang chính mình, cũng có thực lực như vậy, trừ phi hắn là đệ tử nòng cốt của một trong lục đại gia tộc.

“Tại hạ Trần Mộ.” Trần Mộ hoàn lễ.

Cái tên hết sức lạ lẫm, Bách Nguyệt chưa từng nghe nói qua. Thời gian này, đối với tin tức của các cao thủ Sương Nguyệt Hàn Châu cực kì chú trọng.

Bọn họ… không chào đón, chính là giống như Trần Mộ, hoàn toàn không biết tí lai lịch nào của cao thủ tạp tu, bởi vì đó là nhân tố bất an nhất. Còn có những kẻ khác nữa, đó chính là những kẻ mà hành vi khác thường không thể đoán trước được.

Bách Nguyệt vừa muốn nói gì thì bỗng một người trên phố hô lên: “Thương Lan đến thành Thiên Hồ!”

Bách Nguyệt sắc mặt khẽ biến, thần sắc nàng vội vàng hướng Trần Mộ cáo từ: “Tại hạ có việc, thật xin lỗi.” Nói xong liền vội bay đi.

Thương Lan đã đến, tình thế thành Thiên Hồ vốn đã phức tạp nay càng trở nên phức tạp hơn.

Trần Mộ hiện tại cố không được nhiều như vậy, hắn liền tiến đến gian phòng của Lôi Tử.

“Lôi Tử!”

“Đầu gỗ!”

Hai người từ nhỏ sống cùng với nhau là bạn trí giao rốt cuộc cũng gặp lại. Hai người thần sắc kích động, ôm lấy nhau. Lam Phong cũng kích động dị thường, khoé mắt ướt át, chuyện năm đó mhư mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Weah cùng Cừu San Ngọc tiến đến, chứng kiến bộ dáng này của Trần Mộ, Cừu San Ngọc có chút giật mình. Tại trong ấn tượng của nàng, Trần Mộ luôn luôn có bộ dáng bình tĩnh, đối với bất luận sự tình gì, đối với bất luận kẻ nào. Rất nhiều lúc, bọn ta đã bỏ qua tuổi của Trần Mộ. Nhưng khi chứng kiến Trần Mộ cùng hai người nhiệt tình nói chuyện với nhau, nàng mới giật mình kinh ngạc phát hiện ra rằng, Trần Mộ mới chỉ hơn hai mươi.

Hai người một đường đi tới, đều là vô cùng lận đận. Lôi Tử cùng Lam Phong sau khi rời đi khỏi Đông thương vệ thành cũng phải gian nan để sinh tồn.

Mà Lôi Tử nghe xong kinh nghiệm mấy năm nay của Trần Mộ thì trừng to mắt, sợ ngây người. Không riêng gì Lôi Tử, Cừu San Ngọc sợ ngây người.

“Ta vốn còn cảm thấy kì quái, ngươi như thế nào có thể trở thành tạp tu?” Lôi Tử cười nói: “Ta vẫn chỉ nghĩ ngươi có thiên phú về chế tạp. Nhớ hồi đó, ta chẳng phải là Bá Lạc(*) sao?!”

Vẻ mặt của hắn đầy đắc ý.

Nhớ tới thời gian chế tạp đầy sung sướng mà phong phú, Trần Mộ cũng không khỏi nở nụ cười.

Lúc biết được Trần Mộ là chủ nhân của Tuyết Ti trùng tạp tu đoàn và Mộc doanh, Lôi Tử trợn lồi cả mắt. Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh, hắc hắc cười nói: “Thật tốt quá, ta cùng Lam Phong đang có suy nghĩ, sau này sẽ đi đâu. Chúng ta sau này sẽ nương tựa vào người.”

“Khi nào thì chúng ta sẽ hoàn thành huyễn tạp ‘Sư sĩ truyền thuyết’ đây hả?” Trần Mộ vừa cười vừa nói rất chân thành.

“Được rồi, ngươi chạy đến thành Thiên Hồ làm gì?” Lôi Tử không nhịn được hỏi.

Trần Mộ liền kể qua sự tình của bản thân một lần, nói về thứ ma quỷ nữ đặt tại trong cơ thể hắn, Lôi Tử giận dữ nói: “Nữ nhân này thật đáng chết! Chắc phải lấy bàn vả vỗ cho đến chết quá!”

Đợi sau khi Trần Mộ kể xong tất cả mọi thứ, Lôi Tử lộ ra vẻ mặt thận trọng hỏi: “Đầu gỗ, ngươi phải cẩn thận một chút. Lần này kết minh ta nghĩ có chút không đúng.” Khi giải thích nói: “Ta cùng Lam Phong, thời điểm tại Hùng gia, ta phụ trách đàm phán, Lam Phong phụ trách sưu tập tình báo.”

Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc lắng nghe.

“Sương Nguyệt Hàn Châu sở dĩ định ra quy định tham gia thi đấu chứng, kì thật chính là muốn mọi người tàn sát nhau. Lực lượng của Sương Nguyệt Hàn Châu càng lớn thì các nàng càng cao hứng. Tinh anh thi đấu của Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ không phải tham gia, ý nghĩ này của ngươi, ta thấy rất khả thi.” Do dự một chút, hắn tiếp tục nói: “Nhưng ta nghĩ có chút gì đó rất kì quái. Sương Nguyệt Hàn Châu vừa mới công bố tin tức muốn kết minh, tất cả các gia tộc khác đều cản trở, đặc biệt là Đường Hàm Phái cùng Mạc Danh. Nhưng hiện tại, Mạc Danh cùng Đường Hàm Phái đều tựa hồ đối với thành Thiên Hồ không quản, này thật sự là không bình thường.”

Cừu San Ngọc sắc mặt trở nên ngưng trọng, nàng có chút kinh dị liếc mắt nhìn Lôi Tử, phân tích thời đại vào lúc này ai cũng quan tâm. Trong khoảng thời gian này, nàng ở bên cạnh Trần Mộ, không có tin tức phát sinh, bọn họ hoàn toàn không biết chút tình hình nào.

“Đường Hàm Phái tại đây cùng với Khổ Tịch tự khai chiến, mà Mạc Doanh nghe nói cũng đang thanh lọc nội bộ. Nhìn qua dường như không có gì gây chú ý nhưng là ta cảm giác có cái gì không đúng.”

Lam Phong lúc này bổ sung thêm một câu: “Căn cứ vào tình báo ta sưu tầm được, lúc Mạc doanh tân chủ Túc Hắc Minh đã có rất nhiều thiên không xuất hiện, ta cũng vừa mới biết, Liên bang Tổng hợp Học phủ lần này có phái người tới.”

Lôi Tử vẻ mặt đau khổ: “Ta có chút ít lo lắng, này hai nhà có phải là liên thủ để nổi lên hành động. Nếu là như vậy, thành Thiên Hồ có điểm không an toàn.” Hắn lầm bầm: “Thành Thiên Hồ cách biên cảnh cũng không tính là quá xa.”

Cừu San Ngọc sắc mặt phút chốc trắng bệch ra!

(*) Bá Lạc: Người nổi tiếng về xem tướng ngựa thời xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK