Do vậy hắn quyết định phát huy tối đa lợi thế này.
Theo suy nghĩ của Bagnell, ưu điểm lớn nhất của chế tạp sư không phải ở số lượng tạp phiến có uy ực mạnh mẽ được chế tạo, mà là năng lực tính toán, thiết kế của hắn. Dĩ nhiên điều này chỉ có tác dụng giới hạn với một đoàn thể bình thường, nhưng nếu cộng thêm một tay chỉ huy ưu tú thì hai người đủ khả năng tạo ra những kỳ tích.
Bản kế hoạch ở trước mặt khiến Trần Mộ cực kì bất ngờ.
Hắn chưa từng nghĩ rằng một kế hoạch sáng tạo đến vậy lại được lập nên từ một người không phải tạp tu lẫn chế tạp sư.
Thấy Trần Mộ giật mình, Bagnell cẩn thận hỏi tiếp:
- Ngài thấy có khả thi không?
Nói thật thì hắn không đặt nhiều lòng tin vào bản kế hoạch của mình. Sở dĩ hắn đưa ra bản kế hoạch có phần quái dị này là do nguyện vọng của chính bản thân, hắn đã sớm nghĩ ra nó từ rất lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội để áp dụng vào thực tế. Bây giờ khi ở trong tình thế khẩn cấp thì hắn lại nhớ đến bản kế hoạch đã xếp xó nhiều năm này.
Ngoài biện pháp tăng cường thực lực trong thời gian ngắn thì hắn chẳng còn cách nào khác.
Dù ông chủ rất tài giỏi nhưng nền tảng yếu kém nên rất khó chiêu mộ cao thủ. Muốn thu hút tạp tu cao cấp thì cần thêm một ít điều kiện khác ngoài tiền bạc, mà Trần Mộ thì lại chưa có đủ.
Vì vậy hắn mới đưa ra kế hoạch này, nhưng tính khả thi ra sao thì còn phải chờ quyết định của ông chủ. Nếu được thực hiện thì hắn tin rằng đây sẽ là một phát minh lịch sử.
Nếu bản kế hoạch này không thành công thì Bagnell vẫn còn phương án dự bị, dù hắn không hài lòng với nó lắm.
- Chưa thể nói trước, phải thử qua mới biết được.
Trần Mộ nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch, buột miệng nói.
Hắn thấy bản kế hoạch của Bagnell còn khá sơ sài, điều này cũng dễ hiểu vì Bagnell không phải là tạp tu đúng nghĩa, lại mù tịt về lĩnh vực chế tạp. Hắn chỉ đưa ra ý kiến tổng quát từ góc nhìn một người chỉ huy mà thôi, không thể đi sâu vào chi tiết được.
Ý tưởng sáng tạo này thật sự thú vị.
Mỗi tạp tu khi phóng năng lượng thể đều phải trải qua các bước như chuyển năng lượng trong năng lượng tạp qua huyễn tạp, tạo nên năng lượng thể rồi mới bắn ra ngoài. Tạp tu cao cấp thì lại thêm một bước nữa là tối ưu hóa kết cấu của năng lượng thể, sau đó mới phóng ra. Tạp tu càng hiểu sâu về kết cấu năng lượng thì càng ưu hóa tốt hơn, uy lực của năng lượng thể càng lớn.
Trong bản kế hoạch của Bagnell thì hắn tách riêng các bước này ra.
Một người chuyên điều chỉnh năng lượng thể, một người phụ trách khóa mục tiêu, người còn lại chịu trách nhiệm tấn công. Do vậy độ khó của từng bước được giảm xuống rất nhiều, mỗi một tạp tu chỉ cần nắm rõ một bước thì có thể ra đòn tấn công.
Thực lực giữa tạp tu hạ cấp và cao cấp chênh lệch nhau rất xa, điểm khác biệt lớn nhất là lực sát thương. Một vị tạp tu cao cấp có thể phát huy uy lực của tấm Liệt Diễm Long tạp lớn hơn nhiều so với tạp tu trung cấp.
Nếu kế hoạch của Bagnell hiệu quả thì nó có thể bù đắp được sự chênh lệch này.
Bản kế hoạch đầy sáng tạo này sao không khiến Trần Mộ phấn khích chứ? Hắn liền bước vào phòng thí nghiệm với vài ý tưởng ban đầu.
Bagnell thấy vậy cũng không quấy rầy. Nếu là người khác thì hắn quyết không đưa ra kế hoạch này, đơn giản vì hắn nghĩ ông chủ là một chế tạp sư cấp đại sư, có thể làm được những việc mà người bình thường không thể vượt qua.
Để kế hoạch này thành hiện thực hắn còn có rất nhiều việc phải làm.
Bản chất của kế hoạch này là sử dụng sự phối hợp giữa đoàn thể để thay cho năng lực khống chế mạnh mẽ của từng cá nhân. Hắn cũng hiểu để đoàn thể phối hợp tốt với nhau không hề dễ hơn tăng năng lực khống chế của từng cá nhân.
Rèn luyện tính phục tùng mệnh lệnh, tính kỉ luật cho đám lính mới là một quá trình lâu dài và phức tạp.
Tuy nhiên đây lại là lĩnh vực mà hắn tự tin nhất.
Bagnell kiên định bước đi trên sàn nhà kim loại, hắn giống như trở về những tháng năm đầy ý chí, nhiệt tình xưa kia.
Hắn lạnh lùng nhìn đám lính mới đang đứng lộn xộn.
Đám lính mới có phần e dè dưới ánh mắt sắc bén của Bagnell. Bọn họ đều đột phá cảm giác tứ cấp khi chưa đầy 25 tuổi, đây là một thành tích không tồi nhưng cũng không nổi bật. Tuy nhiên các học phủ hơi nổi tiếng đều không thiếu học viên có khả năng như vậy, phần lớn các học viên này đều không có cơ hội để tiến sâu hơn.
Phần lớn bọn họ chọn vào đội tạp tu dự bị, nếu trẻ hơn một chút thì gia nhập đội thanh niên. Còn lại thì đổi nghề sang lĩnh vực khác, ví dụ như kiến trúc sư chuyên sử dụng tạp phiến mà Trần Mộ gặp lần trước.
Các tạp tu trước mặt đều kí hợp đồng 10 năm, nói cách khác Trần Mộ có quyền sử dụng bọn họ trong 10 năm. Hợp đồng có hiệu lực trên toàn liên bang nên Trần Mộ phải trả phí rất cao, nhưng vẫn thấp hơn chi phí tuyển dụng một tạp tu cao cấp.
Lô Tiểu Như vừa thấy Nhất Tự Mi Nam thì giật mình.
Sao hắn lại tới đây?
Mặc dù không có quan hệ gì nhưng bọn họ đã biết nhau. Dù sao bọn họ đều từng phục vụ các thế lực địa phương ở thành Lars, mà ở đây thì chỉ có vài cao thủ mà thôi.
Dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng biết chút ít về nhau.
Lô Tiểu Như gầy hơn trước rất nhiều, vóc dáng đẫy đà lúc trước đã biến mất nhưng thân hình của nàng lại càng thêm nóng bỏng. Đây là do quá trình huấn luyện gần đây mang lại, và nội dung huấn luyện của nàng cũng giống với mọi người. Do lúc trước đã quen với việc đơn đả độc đấu nên nàng có rất ít kinh nghiệm phối hợp, vậy nên nàng phải chịu hành hạ rất khổ cực dưới tay Bagnell. Mỗi ngày mọi người phải chạy nước rút không ngừng suốt năm giờ, tương đương với khoảng cách 50 đến 60 km.
Dù ốm hơn trước rất nhiều nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì huấn luyện, nhờ vậy nàng được đồng đội tôn trọng. Nàng rất vui khi cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của mọi người đối với mình.
Bây giờ nàng không có ý nghĩ nào khác. Nàng không biết mình đã hòa nhập vào đoàn thể này từ khi nào, nhưng nàng cảm thấy rất vui vẻ dù mọi người rất ít nói. Ở đây dù phải huấn luyện gian khổ nhưng không có chuyện hục hặc, đấu đá lẫn nhau mà nàng ghét cay ghét đắng. Ở đây chỉ có ánh mắt khen ngợi của đồng đội chứ không có những cặp mắt háo sắc chăm chăm vào người nàng.
Dáng vẻ phong tình của ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là vẻ kiên nghị đặc hữu ở phái nữ.
Nàng giống như trở lại cuộc sống đơn thuần, phong phú ở trường học ngày xưa.
Nàng có lí do gì để không thích nơi này chứ?
Liếc nhìn Nhất Tự Mi Nam một lần rồi nàng lại tập trung huấn luyện, còn 1/5 nội dung cần hoàn thành.
Sáng sớm ngày thứ hai thì Tiêu Tư dẫn theo hàng trăm người nối đuôi nhau đến.
Câu đầu tiên mà Tiêu Tư nói khi gặp Bagnell:
- Sức phòng ngự ở chỗ này không tồi!
Từ xa thì hắn đã bị tạp tu phụ trách canh phòng phát hiện, lúc đó hắn muốn thăm dò thử xem khả năng phòng ngự của căn cứ mới xây này như thế nào.
Bản thân Tiêu Tư đã trải qua hàng trăm trận chiến nên ánh mắt rất độc, chỉ cần thăm dò một chút liền biết năng lực phòng ngự ở đây ra sao. Lúc đó hắn rất kinh ngạc, mặc dù hắn chịu đòn tấn công không nhiều nhưng có uy lực không nhỏ, lại phối hợp chính xác, đúng là hiếm thấy.
- Xin chào đại nhân Tiêu Tư, ta là Bagnell, tổng phụ trách an ninh của căn cứ. Chào mừng các vị đến đây.
Dù đối mặt Tiêu Tư, cao thủ nổi tiếng toàn liên bang nhưng Bagnell rất tự nhiên, người đứng sau hắn là Lô Tiểu Như.
Trong mắt Tiêu Tư hiện lên một tia dị sắc, vẻ mặt suy tư:
- Bagnell? Hình như ta từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi thì phải!
Sau một lát thì hắn vẫn không nhớ ra được, ảo nảo vỗ đầu, tự châm chọc:
- Ài, ta già rồi nên trí nhớ cũng kém.
Hắn vừa nói câu này ra thì một cô gái hơn 20 tuổi bên cạnh liền cười khẽ.
Bagnell cười cười:
- Ngài hiệu trưởng nói đùa rồi.
Rồi áy náy:
- Ông chủ đang ở trong phòng thí nghiệm, có thể chút nữa mới ra nên mong hiệu trưởng chờ một lúc.
Mấy người đằng sau Tiêu Tư bỗng tái mặt, vừa định mở miệng thì Tiêu Tư phất tay, không hề để ý nói:
- Không sao, hồi trẻ ta cũng giống như vậy. Mỗi khi gặp vấn đề là hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Lại đây, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lúc. À, cô gái này tên là Nhữ Thu. Nàng là đệ tử duy nhất của Bội phu nhân, viện trưởng phân viện chế tạp của Tư Nguyên học phủ.
Dù là một trong những cao thủ đứng đầu liên bang nhưng Tiêu Tư lại rất dễ gần, ai ai cũng bội phục.
Bagnell nhìn về phía cô gái tên Nhữ Thu, có vài người đứng sau Tiêu Tư nhưng hắn chỉ giới thiệu mỗi cô gái này mà những người khác cũng không tỏ thái độ bất bình. Từ đây có thể thấy cô gái này có địa vị đặc thù ở Tư Nguyên học phủ. Nhữ Thu thấy Bagnell nhìn mình thì mỉm cười, động tác chào rất tự nhiên.
Bagnell vội đáp lễ, thầm khen trong lòng. Cô gái này tuy không xinh đẹp nhưng có khí chất rất tốt.
- Những người này đều là lão đệ huấn luyện sao?
Tiêu Tư không nhịn được hỏi, rồi đưa tay khen ngợi:
- Có trình độ a!
- Hiệu trưởng quá đề cao ta rồi.
Bagnell khiêm tốn nói:
- So với vệ đội của quý trường thì còn kém xa.
Vệ đội của Tư Nguyên học phủ rất nổi tiếng ở Minh Chính khu, cũng có chút danh tiếng trong cả liên bang. Cả đội được tạo thành từ các cao thủ lợi hại nhất của Tư Nguyên học phủ, hơn nữa chịu ảnh hưởng bởi Tiêu Tư nên ai cũng có tác phong anh dũng mạnh mẽ. Bọn họ là vương bài chân chính của Tư Nguyên học phủ.
Tiêu Tư lắc đầu:
- Không hẳn là vậy, bọn họ đơn đấu thì mạnh nhưng khả năng phối hợp thì kém hơn đội viên của ngươi nhiều lắm.
Mấy người đằng sau nghe vậy thì đều lộ ra vẻ không phục.
Bagnell rất lão luyện nên cười to:
- Hiệu trưởng chính là đại diện cho việc thực lực nhà nào mạnh hơn, đội viên chúng ta đều xuất thân quê mùa thì làm sao sánh bằng quân chính quy chứ?
Tiêu Tư nở nụ cười đầy thâm ý, mà mấy người phía sau cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đến giờ bọn họ còn chưa biết chủ nhân căn cứ này là ai mà có thể khiến hiệu trưởng tự mình đến đây, ngay cả nhiệm vụ là gì cũng không biết.
Từ lúc vào căn cứ này thì hiệu trưởng một mực khen ngợi đối phương, lời nói như thể bọn họ không bằng người khác. Điều này làm cho những kẻ kiêu ngạo như bọn họ không phục, nhưng quyền uy của hiệu trưởng đã khắc sâu tận đáy lòng nên không ai dám trực tiếp phản đối.
- Tất cả tạp tu mà các bạn yêu cầu đều đã được mang đến.
Tiêu Tư chỉ về phía sau. Hắn cảm thấy khó hiểu và tò mò, thực lực của những tạp tu này quá yếu nên không có giá trị nhiều. Nếu ở trong trận chiến thực sự thì bọn họ cũng chẳng đủ khả năng làm vật hi sinh, mà đối phương còn cần nhiều như vậy.
Bagnell gật đầu rồi quay qua nói vài câu với Lô Tiểu Như. Sau đó nàng lấy ra một đống hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước.
Tiêu Tư cẩn thận xem một phần hợp đồng. Đối với tạp tu mà hắn mang tới thì đãi ngộ của hợp đồng không tồi, ngoài ra không còn điểm đặc biệt nào khác. Điều duy nhất làm hắn bất ngờ là hợp đồng này kéo dài trong 10 năm.
Xem ra không có khả năng đối phương lấy đám tạp tu này làm bia đỡ đạn, không ai lại kí kết hợp đồng dài 10 năm với tạp tu làm bia đỡ đạn cả. Với hợp đồng dài hạn như thế này thì bọn họ còn phải trả thêm một khoản phí ngoài quy định.
Bọn họ cần nhiều tạp tu sơ cấp vậy để làm gì chứ?
Những tạp tu sơ cấp này cũng vừa đột phá trung cấp, nếu ở trong đoàn tạp tu bình thường thì còn có chỗ đứng. Tuy nhiên trong mắt bọn họ thì lại chẳng có giá trị nào.
Khi thấy thời hạn hợp đồng lâu như vậy thì rất nhiều tạp tu do dự, tuy nhiên phần lớn đều bị hấp dẫn bởi điều khoản đãi ngộ trong hợp đồng. Huống chi bọn họ càng cảm thấy phấn khích khi thấy căn cứ hiện tại.
Tất nhiên là không bằng trường học nhưng có rất ít căn cứ bên ngoài đạt trình độ này. Lấy trình độ bọn họ mà có thể vào làm việc ở nơi này thì đúng là rất may mắn.
Không lâu sau liền có hơn 300 người ký hợp đồng, điều này làm Bagnell khá hài lòng. Cộng với số người hắn đưa tới lúc trước thì vừa đủ 400 người mà không tốn quá nhiều tiền, trên tay hắn vẫn còn đủ tiền.
Ký hợp đồng cũng có nghĩa bọn họ phải phục vụ Trần Mộ ngay từ bây giờ. Lô Tiểu Như liền sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Tiêu Tư thong dong uống trà, hoàn toàn không có vẻ sốt ruột.
Trần Mộ đi ra phòng thí nghiệm với bộ mặt đầy bụi, vừa rồi xảy ra một sự cố nho nhỏ.
Khi hắn bước ra thì mọi người nhìn hắn với ánh mắt rất quái dị, chỉ có Nhữ Thu cười khẽ. Nàng cũng thường gặp phải trường hợp như vậy, nhưng trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc trước tuổi tác của Trần Mộ.
Trần Mộ liền nhận ra vấn đè của mình, vừa vội vàng xin lỗi vừa lau khô mặt.
- Vị này chắc hẳn là Tào tiên sinh!
Tiêu Tư cười to rồi đứng dậy trịnh trọng chào. Động tác của hắn làm những người đi theo giật mình, với thực lực và thân phận của Tiêu Tư thì người trong liên bang có thể khiến hắn trịnh trọng như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bây giờ hắn lại chào một tên thiếu niên khoảng 20 tuổi với thái độ trịnh trọng như thế, sao bọn họ không hoảng hốt được chứ. Mọi người nhìn nhau, không ai biết tên thiếu niên này là ai.
Trừ Bagnell ra, đám người bên Trần Mộ cũng trợn mắt vì kinh ngạc, cách nhìn của bọn họ với ông chủ đã thay đổi. Trong bọn họ thì chỉ có Bagnell biết Trần Mộ là người chế tạo ra mã số tạp phiến.
Trần Mộ vội vàng đáp lễ:
- Tiêu Tư tiên sinh thật sự là quá khách khí!
Nói thật thì hắn hơi bất ngờ trước động tác của Tiêu Tư. Tuy nhiên hắn chỉ mới nghe nói đến Tiêu Tư trong thời gian gần đây nên không cảm nhận nhiều về địa vị và thực lực của đối phương. Dù cho có cảm giác quái dị trong lòng nhưng vẫn giữ thái độ tự tin.
Thái độ tự tin này lại có phần cao thâm khó lường trong mắt mọi người.
- Đây là Nhữ Thu, là viện trưởng phân viện chế tạp tiếp theo của Tư Nguyên học phủ, mong Tào tiên sinh vui lòng chỉ điểm.
Tiêu Tư càng thêm trịnh trọng, tay chỉ về phía Nhữ Thu, còn miệng thì nhấn mạnh từng chữ.
Lần này thì tất cả học viên của Tư Nguyên học phủ đều sợ ngây người. Nhữ Thu là viện trưởng kế tiếp của phân viện chế tạp là một tin tức rất sốc, nếu như truyền tới học phủ thì chắc chắn sẽ gây náo động. Mọi người vừa sợ vừa nghi hoặc, hiệu trưởng Tiêu Tư vừa nói ra thì là chuyện đã rồi. Nếu không ở Tư Nguyên học phủ thì không hiểu được quyền uy và sức ảnh hưởng của hắn, mặc dù chỉ hắn là viện trưởng phân viện tạp tu.
Bọn họ đều bị choáng váng bởi tin tức bất ngờ của hiệu trưởng, sau đó mọi người trong đại sảnh trừ Tiêu Tư và Bagnell đều kinh ngạc nhìn về phía Nhữ Thu.
Họ thấy Nhữ Thu cung kính hành lễ với thiếu niên mới 20 tuổi:
- Mong tiên sinh chỉ điểm!
Này, này…. này…
Viện trưởng tiếp theo của phân viện chế tạp Tư Nguyên học phủ lại cung kính hành lễ như đệ tử với một thiếu niên cùng tuổi!
Chào như đệ tử…
Đây là ảo giác sao?
Cả đại sảnh lạnh ngắt như tờ.