Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà đám Hi Điểu lại có thể sử dụng năng lượng, điều này cũng đồng nghĩa với việc tính nguy hiểm của chúng tăng lên.

“Còn có những loại dã thú nào có thể sử dụng năng lượng không?” Trần Mộ đột nhiên mở miệng hỏi.

“Sử dụng năng lượng? Rất nhiều loại dã thú có thể a!” Brenton sửng sốt, đây là câu nói đầu tiên của thiếu niên này với hắn. Trong ấn tượng của hắn, thiếu niên này hầu như chưa bao giờ mở miệng, hơn nữa, không chỉ có hắn, mà nam tử ôm con chó mập kia cho tới giờ cũng chưa từng nói một lời.

Trong mắt Trần Mộ hiện lên một tia lo lắng, tính nguy hiểm của khu Thiên Đông Lý làm cho lo lắng trong lòng hắn lập tức tăng lên. Từ khi bọn họ tiến vào khu Thiên Đông Lý, đây là lần đầu tiên bị dã thú tấn công, trước đây bọn họ còn cho rằng khu Thiên Đông Lý là thiên đường, bây giờ xem ra nguy hiểm ở chỗ này còn hơn xa khu bình dân.

Ít nhất, tại khu bình dân, Trần Mộ chưa từng gặp phải loại sinh vật nào mạnh mẽ như vậy.

Sắc mặt mọi người đều không tốt, Bagnell, Tiếu Ba cũng đều như vậy.

Sau khi đem đội viên hy sinh an táng, mặc dù mọi người đã quen mắt với việc sinh tử nhưng tâm tình vẫn không khỏi sa sút. Dưới sự chỉ dẫn của Brenton, mọi người đem những thứ có giá trị trên người Hi Điểu tất cả đều lấy xuống. Đáng tiếc là, da của đám Hi Điểu mỗi tấm đều bị bắn cho nát bét, lúc này chúng chẳng còn được bao nhiêu giá trị, Trần Mộ liền thẳng thắng không động tới nó, Brenton ở bên cạnh thì tiếc hận không thôi.

Nhưng trong cuộc hành trình tiếp theo Trần Mộ lại chủ động tìm tới Brenton bắt chuyện. Đám người Bagnell, Hề Bình không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng họ, ông chủ là một người chất phát ít nói.

Ý nghĩ của Trần Mộ rất đơn giản, đám Hi Điểu này đã khiến hắn ý thức được nguy hiểm, cũng do cảm giác có nguy cơ này đã khiến cho hắn bắt đầu chủ động thích ứng với hoàn cảnh. Thật ra Trần Mộ là một người có khả năng thích ứng rất mạnh, điểm này đối với những đứa trẻ lang thang mà nói đó là một bộ phận sinh tồn của chúng, là một loại bản năng.

Chỉ là rất nhiều lúc bản năng này bị hắn ẩn giấu đi, với cá tính đạm bạc, lại thêm một loạt những tao ngộ khiến cho hắn càng thêm cảnh giác đối với những người lạ.

Nhưng lần này khi chiến đấu cùng với đám Hi Điểu khiến hắn cho đột nhiên có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Luồng cảm giác nguy hiểm này vô cùng mãnh liệt, thậm chí trước đây khi hắn ở trong rừng cũng chưa từng có.

Ngay cả Trần Mộ cũng không ý thức được lúc này hành động của hắn khác hẳn so với ngày thường, chẳng qua là tiềm thức cảm nhận được nguy cơ nên đã tự điều chỉnh.

“Brenton, ngươi có biết vì sao Hi Điểu lại có thể sử dụng được năng lượng không?” Trần Mộ đi cạnh Brenton, hỏi.

Brenton lắc đầu: “Ta cũng không biết, dã thú có thể sử dụng năng lượng có rất nhiều, như Tuyết Hùng, lồng năng lượng của nó mới là kinh khủng, huyễn tạp có trị số thương tổn thấp hơn một ngàn năm trăm căn bản không thể phá được. Còn có Ban Nguyệt Hồ, chúng có thể phóng ra ba nhận. Bất quá những dã thú có thể sử dụng năng lượng đều có giá trị rất cao, nếu như có thể giết chúng thì sẽ có thể kiếm được một khoản tiền lớn.”

Có thể phóng ra ba nhận, câu này khiến cho Trần Mộ giật mình, không riêng gì hắn, Bagnell ở bên cạnh cũng giật mình. Thân thể dã thú vốn đã mạnh hơn loài người rất nhiều, nếu còn có thể phóng ra ba nhận vậy cũng thật là đáng sợ!

Đương nhiên nếu nói đến cường độ thân thể, loại “không phải người” như Weah tất nhiên bị Trần Mộ gạt ra ngoài.

“Chà, chúng nó chắc hẳn là rất khó bị giết!” Trần Mộ nói tiếp.

“Ừ.” Brenton gật đầu: “Đương nhiên, bọn chúng đều rất mạnh. Chỉ có một số đội ngũ do các tạp tu chuyên chiến đấu tạo thành mới có thể có thu hoạch theo cách này. Tạp tu đoàn bình thường chỉ dám đi săn giết một vài sinh vật yếu ớt. Thật ra tình huống gặp phải Hi Điểu như chúng ta ngày hôm nay rất hiếm thấy. Hi Điểu thường chỉ xuất hiện ở một số nơi hiếm thấy, vận khí của chúng ta quả thật là rất kém! Chuyện này rất không bình thường!”

Câu nói của Brenton lập tức khiến cho Trần Mộ chú ý: “Việc Hi Điểu xuất hiện ở đây rất không bình thường sao?”

“Rất không bình thường! Hi Điểu là một loài chim hung mãnh sống thành đàn trong núi, chúng thường sống ở những nơi cao hơn mực nước biển từ bốn ngàn mét trở lên. Chỗ này của chúng ta chỉ cao hơn mặt nước biển có năm trăm mét, hơn nữa các ngươi hẳn cũng đã thấy, xung quanh không hề có núi cao.” Brenton nghi ngờ trăm mối mà không lý giải được. Bagnell thấy Trần Mộ nhìn hắn, cũng không thể làm gì hơn là gật đầu một cái.

Nếu Brenton nói không sai, việc đàn Hi Điểu xuất hiện ở đây có chỗ quái dị, mặc dù không biết là do nguyên nhân gì nhưng Trần Mộ vẫn nhắc nhở Bagnell, vạn nhất trong chuyện này có vấn đề gì thì sao?

Giữa lúc yên lặng này, mệnh lệnh đề cao cảnh giác được truyền xuống, tất cả mọi người lập tức ở vào tư thế đề phòng. Nhân viên không chiến đấu vẫn ở chính giữa đội hình, cả đội ngũ không hề có chút lộn xộn. Sống trong rừng cây đã lâu như vậy, đội hình này bọn họ đã quen thuộc tới mức không thể hơn được nữa.

“Có đoàn người đang tiến về phía chúng ta!” Tiếu Ba khẽ biến sắc, năng lực dò xét của Luân khá mạnh.

Không cần chỉ huy, mọi người đều lập tức vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Quả nhiên, ở phía xa có một đám điểm đen đang bay tới với tốc độ kinh người, mọi người trong lòng đều đột nhiên trầm xuống, đám tạp tu này tốc độ thật quá nhanh, thậm chí so với đám Hi Điểu mà bọn họ vừa gặp cũng không hề thua kém.

Bất luận là Trần Mộ hay Tiếu Ba đều hiểu rõ, một vị tạp tu có tốc độ so sánh được với Hi Điểu là một chuyện đáng sợ tới mức nào. Mà nếu đó lại là một đám tạp tu, chuyện như vậy khiến người ta chỉ nghĩ tới cũng đã làm cho da đầu tê dại.

Quá nhanh!

Chỉ trong chớp mắt, đám tạp tu này đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Bọn họ đang bồng bềnh trên không trung, chăm chú nhìn vào đám người phía dưới.

Mobley nhìn đám người phía dưới, trong lòng hơi kinh ngạc, thực lực của những tạp tu này hắn đương nhiên không để trong mắt, nhưng tính kỷ luật cùng chiến thuật của bọn họ làm cho hắn không thể không âm thầm tán thưởng. Điều này nói lên đối phương có một thủ lĩnh cực kỳ ưu tú.

Ánh mắt lợi hại của Mobley nhanh chóng phát hiện ra dấu vết chiến đấu trên người đám người này.

“Xin hỏi, vị nào là thủ lĩnh? Ta là đoàn trưởng của Tuyết Hoa tạp tu đoàn, Mobley.”

“Tuyết Hoa tạp tu đoàn! Mobley đại nhân!” Brenton như bị sét đánh trúng, vẻ mặt thừ ra, miệng không tự chủ thì thào.

Từ phản ứng của Brenton, Trần Mộ lập tức đoán ra được Mobley này hẳn là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Hắn còn nhớ rõ lúc trước những người kia khi nhìn thấy Tiêu Tư, Đường Hàm Phái. Ánh mắt họ không khác gì Brenton hiện giờ.

“Xin chào, Mobley các hạ. Ta là thủ lĩnh của đội ngũ này.” Trần Mộ thần thái thong dong nói, đừng nói hắn chưa từng nghe qua cái tên này, cho dù đã từng nghe hắn cũng sẽ không có phản ứng quá lớn. Mobley có danh tiếng thì sao, có thể so sánh được với Đường Hàm Phái không?

Khi đã thấy qua phong thái của Đường Hàm Phái, khí thế của Mobley mặc dù kinh khủng nhưng trong mắt Trần Mộ, so với Đường Hàm Phái vẫn kém hơn một bậc.

“Chúng ta đang truy kích một đám Hi Điểu, không biết các hạ có phát hiện được tung tích của chúng hay không? Nếu có phát hiện, chẳng hay có thể cho chúng ta biết được không, cám ơn!” Ánh mắt của Mobley tập trung vào Trần Mộ. Thủ lĩnh của đối phương tuổi trẻ hơn so với tưởng tượng của hắn, bất quá đối phương thong dong như vậy khiến hắn không nhịn được có vài phần tán thưởng.

Ánh mắt của Trần Mộ có vài phần lãnh đạm, hóa ra đám tạp tu này là đầu sỏ! Hèn chi đám Hi Điểu vốn sống trong núi kia lại có thể gặp ở chỗ này.

Vừa nghĩ tới các đội viên của mình vì những người trước mắt mà một chết một bị thương, tâm tình của Trần Mộ chợt trở nên không tốt.

“A, vậy thì các hạ đã tới chậm một bước, chúng ta vừa mới gặp bọn chúng.” Trần Mộ thản nhiên nói.

Mobley trong lòng thả lòng, hắn thấy những người này vừa mới trải qua chiến đấu nên mới nói như vậy, không ngờ lại đoán trúng.

“Vậy mong các hạ nói cho chúng ta biết hướng bọn chúng bỏ chạy, chúng ta vô cùng cảm kích.” Mobley thần sắc thành khẩn nói.

Trần Mộ vẫn bất động, thản nhiên nói: “Chúng nó đã bị bọn ta giết.”

“Cái gì?” Trong Tuyết Hoa tạp tu đoàn có người biến sắc: “Chúng ta đuổi theo lâu như vậy, vậy mà các người lại giết chúng?”

Mỗi thành viên của Tuyết Hoa tạp tu đoàn đều đem ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào đám người Trần Mộ.

“Im ngay!” Mobley nhướn mày khiển trách thành viên đã mở miệng kia, uy vọng của hắn trong Tuyết Hoa tạp tu đoàn không ai sánh bằng, tạp tu bị hắn khiển trách lập tức im lặng.

“Đám thuộc hạ không hiểu chuyện, mong các hạ không lấy làm phiền lòng, chúng ta nguyện ý mua lại da hai cánh của Hi Điểu từ các vị với giá cao hơn thị trường mười phần trăm, không biết ý các hạ ra sao?” Mặc dù hắn cảm thấy chỉ với đội ngũ như vậy, muốn giết chết mấy chục con Hi Điểu quả thực là điều không tưởng.

Trần Mộ lắc đầu, động tác này của hắn lập tức làm cho các thành viên của Tuyết Hoa tạp tu đoàn biến sắc.

Khả năng kiềm chế của Mobley rất tốt, nhưng giọng nói của hắn vẫn không khỏi gia tăng cảm giác áp bách: “Ồ, chẳng lẽ các hạ có điều gì không tiện?”

“Da của Hi Điểu chúng ta không cần, vẫn để lại ở nơi đó, nếu các người muốn thì tự mình đến lấy đi.” Trần Mộ chỉ cho bọn họ vị trí chiến đấu vừa rồi.

Mobley sửng sốt, ánh mắt nhìn vào Trần Mộ, trong lòng thầm lấy làm lạ, da cánh của Hi Điểu là bộ phận có giá trị nhất trên người nó, sao lại có người bỏ qua cơ chứ? Song dưới ánh mắt bức người của hắn, Trần Mộ từ đầu tới cuối vẫn lạnh nhạt tỉnh táo như cũ.

Mobley đột nhiên chắp tay nói: “Đa tạ các hạ, chúng ta cáo từ.” Nói xong liền mang theo đội viên của mình bay về phía Trần Mộ vừa chỉ.

Rất nhanh, Mobley đã tới nơi bọn Trần Mộ vừa quần chiến với đám Hi Điểu, chỉ thấy trên mặt đất, khắp nơi đều là thi thể của Hi Điểu.

Khi bọn hắn nhìn thấy rõ những thi thể này, ai cũng hít một hơi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK