Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải Yến Bạch vẫn đang mặc bộ quần áo rách rưới đầu tóc bù xù, nhưng mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập sợ hãi và kinh ngạc.

“Ngươi thua rồi.”

Hai mắt của Giải Yến Bạch như điện, trầm giọng nói. Trước mặt hắn chính là Đậu Đậu, sắc mặt như tro tàn.

Chạm vào ánh mắt kinh hãi này, Giải Yến Bạch cảm thấy trong lòng cực kì thoải mái. Hắn mặc dù tại Trung Đạt thư phủ cũng không được như ý, nhưng hắn đối với Trung Đạt thư phủ vẫn là có rất nhiều tình cảm. Hắn và phủ chủ cực kì xa lạ nhưng trong trường vẫn có nhiều người mà hắn quan tâm.

Đó là vị sư phụ đã truyền cho hắn Yên chi hồng chỉ, cùng hắn kết bạn tâm giao Mễ Hạ Thanh đã bị Đường Hàm Phái giết chết….

Hắn có thể không thèm để ý đến sự sống chết của phủ chủ, nhưng hắn không thể không quan tâm đến sự an nguy, sự suy sụp của Trung Đạt thư phủ. Đó là nơi hắn đã học tập và lớn lên. Khi hắn biết tin Đường Hàm Phái đánh bại phủ chủ, hắn cảm giác dường như lúc ấy đang bị người khác cho một cái bạt tai.

Vì vậy liền có chuyển đi đến Liên bang Tổng hợp học phủ lần này.

Nhìn khuôn mặt còn trẻ và kiêu ngạo nhưng lúc này lại đang tràn đầy sự sợ hãi và phẫn nộ của Đậu Đậu, Giải Yến Bạch đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian trước đó ở trong rừng cây của mình.

Lúc ấy hắn bị thương rất nặng phải trốn vào rừng cây, chín phần chết một phần sống.

Gặp phải những con dã thú nho nhỏ hắn cũng phải hao phí hết sức lực mới có thể giết chết. Mỗi ngày đều bị bao quanh bởi các mối nguy cơ, không dám có một chút buông lỏng, không có thức ăn cho ra hồn, không có người đẹp, thậm chí những điều kiện cơ bản nhất cho cuộc sống cũng không có. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể trở thành thức ăn của dã thú.

Hắn giống như dã nhân, phải tranh đấu với nhiều thứ trong rừng cây để tồn tại. Đáng mừng là tính tình của hắn cứng cỏi, khát vọng sống mãnh liệt, ở trong hiểm cảnh càng kích thích ra tiềm năng khiến cho cường độ cảm giác của hắn tăng lên với tốc độ kinh người. Bởi vì hắn chỉ biết Yên chi hồng chỉ, vì sự sinh tồn của bản thân, hắn phải vắt hết óc suy nghĩ biện pháp tăng lên uy lực của Yên chi hồng chỉ.

Yên chi hồng chỉ tại liên bang chỉ là một truyền thừa bình thường không có danh tiếng gì, nhưng trên tay hắn lại phát ra uy lực cực kì to lớn. Trong điều kiện sự sống bị uy hiếp từng phút từng giờ, hắn không ngừng suy nghĩ, lĩnh ngộ, chứng thực, tinh luyện. Dần dần hắn đã tạo nên một bộ kĩ năng đặc biệt khác xa những gì mà hắn học được trong truyền thừa.

Hắn đặt tên cho kĩ năng này là Cảnh xuân tươi đẹp.

Lần đầu tiên xuất hiện của Cảnh xuân tươi đẹp đã khiến cho toàn trường kinh động.

Toàn thân Đậu Đậu cháy đen, làm gì còn nhìn thấy vẻ anh tuấn vừa rồi? Càng làm cho người khác giật mình là trên người hắn có sáu cái lỗ, máu tươi chảy ra ào ào. Đậu Đậu cũng rất kiên cường, cố nén cơn đau nhức:

- Giải huynh hơn xa tại hạ, Đậu Đậu xin cam lòng chịu thua.

Nói xong câu này, hắn ngã xuống trên mặt đất rồi hôn mê. Y vụ tạp tu sớm chờ ở một bên vội vàng tiến hành chữa trị cho hắn.

Giải Yến Bạch trong lòng thầm khen, ánh mắt như sấm sét chậm rãi đảo qua mọi người. Lúc này chiến ý của hắn đang ở trên đỉnh cao!

- Còn ai nữa không?

Liên bang Tổng hợp học phủ phảng phất bị đánh rớt từ trên thiên đường xuống địa ngục, Cái chết của Tống Thành Ngạn vẫn làm cho rất nhiều người cảm thấy nuối tiếc, cùng lúc đó Giải Yến Bạch đánh bại các cao thủ của Liên bang Tổng hợp học phủ. Cũng nhờ vào việc này mà Trung Đạt thư phủ vốn đang rơi vào tuyệt vọng thì được vãn hồi trở lại.

Tổng cộng có hơn hai mươi kênh truyền hình phát trực tiếp trận tỉ thí này. Do Liên bang Tổng hợp học phủ vừa giành được thắng lợi lớn trên chiến trường cho nên đến đây để tìm kiếm những tin tức đặc biệt.

Rất nhiều chuyên gia khi bình luận về thắng lợi của Liên bang Tổng hợp học phủ đều đưa ra nhận xét “Thắng lợi có tính chất quyết định”. Nếu như không có cái chết của Tống Thành Ngạn và sự xuất hiện của Giải Yến Bạch thì trận thắng này vẫn như cũ có thể gọi là trận thắng có tính chất quyết định.

Nhưng thế sự luôn rất kỳ diệu.

Chùm ánh sáng đỏ tươi của Yên chi hồng chỉ biến ảo khôn lường, mờ ảo như sương khói mà tươi đẹp như cảnh sắc mùa xuân, khí thế mạnh mẽ vô cùng, chưa từng có từ trước đến nay.

Mỗi người trực tiếp chứng kiến hiện trường đều như si như say như cuồng.

Giải Yến Bạch lấy lực lượng của bản thân đánh bại các cao thủ của Liên bang Tổng hợp học phủ, dường như đây chính là bản sao trận khiêu chiến của Đường Hàm Phái với Trung Đạt thư phủ. Tất nhiên là Đường Hàm Phái không có ở đây cho nên Giải Yến Bạch mới có thể lợi dụng cơ hội, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của Giải Yến Bạch.

Trước kia Giải Yến Bạch chỉ có thể xem là một tạp tu có chút danh tiếng mà thôi, những cao thủ như hắn trong lục đại nhiều không đếm xuể. Ngoại trừ Phủ chủ thì nổi tiếng nhất Trung Đạt thư phủ chính là Tiếu Nguyên. Giải Yến Bạch từ lần tranh đoạt kĩ thuật liên lạc trong rừng cây bỗng đột nhiên mất tích không hề có một chút tin tức.

Một người vốn bị lãng quên, đột nhiên trở về với thực lực sâu không lường được. Hơn nữa vừa trở về liền gây chấn động khắp liên bang.

Các cao thủ trong Liên bang Tổng hợp học phủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, còn truyền thừa mà Giải Yến Bạch luyện tập chỉ là Yên chi hồng chỉ không giống như những tuyệt học chính qui mà Tiếu Nguyên và Mễ Hạ Thanh sử dụng.

Một loại truyền thừa bình thường và một người đệ tử bình thường, hai yếu tố này kết hợp với nhau lại tạo thành một nhân vật truyền kì.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Giải Yến Bạch và Đường Hàm Phái rất giống nhau. Cả hai người đều bằng vào lực lượng của bản thân ngăn cơn sóng dữ, cả phương thức thực hiện cũng giống hệt nhau. Sự khác biệt giữa hai người là ở chỗ, Đường Hàm Phái danh tiếng vang khắp bốn phương mà Giải Yến Bạch thì không nổi bật như thế, nhưng vận khí của hắn có thể nói là tuyệt hảo.

Nếu như không phải Tống Thành Ngạn vừa chết, hắn tuyệt đối không có cách nào tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy. Cùng ngày các chuyên gia lần lượt thay đổi thái độ, đưa ra những nhận xét dè dặt về Trung Đạt thư phủ vốn đã được phọn họ phán định “tử hình”.

Ánh mắt của toàn liên bang đều tập trung về Liên bang Tổng hợp học phủ, về Trung Đạt thư phủ, tập trung tại hai vị cường giả Đường Hàm Phái và Giải Yến Bạch.

Trong một phòng huấn luyện của một hãng buôn ở Trát Nhĩ Kiền, có hai người đang trao đổi với nhau.

“Nhìn thật kĩ.”

Chỉ thấy khửu tay của Weah gập lại, năm ngón tay duỗi ra đặt ở trước ngực. Bỗng dưng hắn phất cổ tay và duỗi khuỷu tay, Trần Mộ cảm thấy hoa cả mắt, hắn hoàn toàn không nhìn rõ hai tay của Weah, chợt bên tai nghe thấy một tiếng nổ phát ra, bia ngắm ở trước mặt Weah bị nổ tung!

Bia ngắm bị phân ra làm bốn năm phần khác nhau. Weah đứng cách bia ngắm khoảng 3m, trong cả quá trình hắn không hề di động nửa bước, tay của hắn không có khả năng chạm đến bia ngắm!

Nhưng Trần Mộ chính mắt nhìn thấy bia ngắm bị đánh vỡ , giống như là bị một cái búa tạ đánh trúng! Rõ ràng là tay của Weah không có cách nào đụng tới bia ngắm. Như vậy “búa tạ” ở đâu ra?

Dường như nhìn thấy nghi hoặc của Trần Mộ, Weah cũng không có che dấu mà chậm rãi giải thích:

”Tốc độ và sự biến hóa hình dạng của bàn tay đóng vai trò quan trọng nhất.”

“ Chỉ khi nào tay của ngươi chuyển động với tốc độ rất nhanh mới có thể làm cho không khí chuyển động thành dòng có lực sát thương. Biến hóa hình dáng của bàn tay có thể khống chế phương hướng và hình dạng của dòng không khí chuyển động.”

Năm ngón tay của Weah chậm rãi đong đưa, êm ái như một dòng nước, mờ ảo mà tuyệt đẹp, rất khó tưởng tượng một người chất phác như Weah lại có thể làm ra động tác đẹp như thế.

- Không khí?!

Trần Mộ lúc này mới bừng tỉnh, hoảng sợ nói:

- Không thể nào! Muốn làm được như thế cần lực bộc phát kinh khủng đến mức nào?!

Lúc này Trần Mộ mới hiểu được nguyên lý nhát chém vừa rồi của Weah. Thông qua chuyển động với tốc độ cực cao, tạo ra dòng không khí chuyển động, hình thành ra các loại hình dáng khác nhau đánh tới mục tiêu.

Nhưng hắn bị hù chết khiếp.

Cơ thể Weah cường hãn đến mức nào? Trước kia hắn cảm giác mình đã hiểu rõ, nhưng hiện tại xem ra dự đoán của hắn dường như là chưa đủ! Đây là việc mà loài người có thể làm được hay sao?

Ở trong lòng hắn, Weah chính là một loại hình thái tồn tại mà con người không sao đạt tới.

Dường như nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Trần Mộ, Weah bổ sung một câu:

- Cũng không khó lắm đâu.

Nghe được những lời này Trần Mộ trợn tròn hai mắt, như thế còn không khó?

- Đáng tiếc ngươi không thể chuyên tâm luyện tập những thứ ta dạy cho ngươi, bằng không ngươi cũng có thể làm được điều này.

Weah nói đến đây, trong giọng nói hiện ra một chút tiếc nuối. Lúc đầu hắn nhìn trúng Trần Mộ chính là vì cảm giác được Trần Mộ rất thích hợp học tập những kĩ năng chiến đấu của hắn. Trần Mộ mặc dù đã học tập kĩ xảo của hắn, nhưng lại đi một con đường hoàn toàn bất đồng với hắn, mặc dù con đường này cũng không hề thua kém con đường của hắn.

Trước loại thuyết pháp này của Weah, Trần Mộ không đưa ra ý kiến, hắn cũng không bao giờ dám nghĩ chính mình có thể đạt đến mức siêu việt con người như Weah.

Sau đó Weah tiến hành giải thích một cách chi tiết làm cho Trần Mộ kinh ngạc không thôi. Hắn thật không ngờ, chiêu thức không có tên gọi của Weah dĩ nhiên lại phức tạp đến mức này.

Chỉ riêng việc phát ra lực lượng của cơ thể đã là một việc rất khó, mỗi một bộ phận của cơ thể đều cần phải vận dụng tùy tâm. Mà việc gập lại khuỷu tay rồi sau đó vung ra, chuyển động của cổ tay lại liên quan đến nhiều vấn đề khác. Khó khăn nhất là chuyển động của năm ngón tay, nó quyết định đến việc hình thành hình dáng, uy lực và phương hướng chuyển động của dòng không khí.

Từng bước đều yêu cầu độ chính xác rất cao, chỉ sai lệch một chút cũng không có cách nào hình thành dòng không khí, hoặc là làm giảm uy lực, thậm chí không thể tạo ra lực sát thương.

Lần đầu tiên Trần Mộ nhận thức được rằng một số kĩ xảo cao cấp của vô tạp lưu về mặt tinh tế không hề thua kém những kĩ xảo của tạp tu.

Làm theo hướng dẫn mấy lần, cánh tay của Trần Mộ trở nên bủn rủn, cơ hồ nâng lên không được. Đây là do lực lượng của cánh tay không đủ, điều này làm cho Trần Mộ không khỏi cười khổ.

Nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, hiện tại hắn có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, hắn có thể nhanh chóng nhận ra cái gì hữu dụng và cái gì vô dụng. Chiêu thức này nếu như có thể luyện thành, tuyệt đối có thể xem là đòn tấn công tốt nhất ở cự ly gần, đối phương khó lòng phòng bị.

- Chậm rãi mà luyện, chiêu thức này rất dễ dàng gây tổn thương cho cơ thể.

Weah dặn dò một câu liền chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến một việc, bèn quay lại nhắc nhở Trần Mộ:

- Ngươi nên cẩn thận một chút, gần đây có rất nhiều người đi tới thành Trát Nhĩ Kiền.

“Rất nhiều người?” Trần Mộ liền ngừng động tác trên tay, có chút nghi hoặc nhìn Weah. Hắn biết theo lời của Weah thì trong số những người tới đây có rất nhiều người thực lực xuất chúng. Cảm giác của Weah đối với cao thủ mạnh hơn chính mình nhiều lắm.

- Ừ, rất nhiều.

Weah gật gật đầu, nói xong liền xoay người biến mất không thấy bóng dáng.

Trần Mộ lâm vào trầm tư, lúc này tại sao có rất nhiều cao thủ đi tới Trát Nhĩ Kiền? Bất quá hắn nhanh chóng vứt vấn đề này sang một bên, bắt đầu luyện tập chiêu thức vừa mới học được.

Hắn đối với chiêu thức này có rất nhiều hứng thú, nó rất thích hợp làm đòn sát thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK