Hiện giờ lại đột nhiên đổi chủ, cho dù là người điềm tĩnh cũng không thể nào biểu hiện ra là không có việc gì. Những người thợ trên mặt tràn đầy lo lắng, trong bọn họ thậm chí còn có rất nhiều người dùng ánh mắt địch ý nhìn về phía Trần Mộ và Weah. Một bộ phận những người thợ khác thì tụ tập ở trong góc, cúi đầu che tai nhỏ giọng bàn luận, thỉnh thoảng có vài người ngấm ngầm đưa ánh mắt nhìn về hướng Trần Mộ và Weah.
Clio ở trước mặt mọi người mỉm cười tuyên bố tin tức, sau đó đem tất cả những tài liệu của Thiên Dực giao cho Trần Mộ rồi nghênh ngang mà đi.
Không để ý đến những người thợ tuyệt vọng này, Trần Mộ mở ra những tài liệu về Thiên Dực.
Mở ra tài liệu, khi Trần Mộ nhìn vào trang thứ nhất, không khỏi có phần ngẩn ngơ.
Clio cùng cận vệ của hắn ngồi trong toa xe, người vệ sĩ có chút lo lắng nhắc nhở hắn:
- Thiếu gia, ta thấy những người thợ này dường như có chút vấn đề, không có sự trợ giúp của chúng ta, Tào Đông sợ rằng không thể trấn áp bọn họ.
Trước khi rời đi, hắn phát hiện có không ít người thợ trên mặt mơ hồ toát ra vẻ bướng bỉnh, điều này làm hắn cảm thấy kinh ngạc, lấy thủ đoạn của lão gia và đại thiếu gia, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho dạng người làm như vậy trong công ty.
- Ha ha!!!
Clio cười to, thần sắc tràn ngập đắc ý:
- Tình huống của Thiên Dực tương đối đặc thù. Lúc trước xây dựng Thiên Dực, vốn là để cho một số những con cháu trong gia đình có chỗ để làm việc, cũng có thể xem như một cái viện dưỡng lão. Trong đó có một số tên ngoại trừ phụ thân của ta ra, đối với những người khác bọn chúng ai cũng không thèm để mắt. Bọn chúng không làm loạn lên là tốt rồi. Phụ thân làm sao mà trông cậy vào bọn hắn để kiếm tiền?
- Vậy chẳng phải là phiền toái rồi sao?
Người vệ sĩ trung thành nhất thời kinh hãi:
- Chẳng lẽ đại thiếu gia muốn thông qua loại phương thức này bức bọn Tào Đông ra đi?”
Clio gật đầu:
- Có lẽ vậy! Hai người bọn họ làm gì biết về huyễn tạp quảng cáo? Ta đoán rằng bọn họ sẽ rút khoản tiền vốn ra mà đi.
- Vậy chẳng phải là đúng theo ý đại thiếu gia sao?
Vị vệ sĩ này không khỏi lo lắng thay cho Trần Mộ và Weah. Tiểu tử tên Tào Đông kia thực lực thật xuất chúng, mặc dù ít nói chuyện nhưng hắn chính là người cứu mình và nhị thiếu gia a.
- Hắc hắc!!!
Vẻ đắc ý trên mặt Clio càng nồng:
- Không đơn giản như vậy đâu. Thiên Dực mặc dù không lớn, vấn đề cũng rất nhiều nhưng cơ sở hạ tầng rất tốt. Kẻ sáng suốt nhìn sơ qua là biết được giá trị của nó. Ánh mắt của Tào Đông, ta thấy là có thể tin tưởng. Bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng rời đi, chắc chắn sẽ thử nghiệm một chút. Đây chính là cơ hội của chúng ta. Vào thời điểm bọn họ cảm thấy khó giải quyết, chúng ta sẽ ra tay, giúp bọn họ giải quyết cái đám bướng bỉnh này, lại còn hướng dẫn bọn họ vài đường nghiệp vụ, lúc đó bọn họ mới ý thức được giá trị của chúng ta.
Vị vệ sĩ không nhịn được rất là bội phục, điều này cũng làm cho Clio trong lòng càng đắc ý.
Huyễn tạp quảng cáo, vào lúc nhìn thấy bốn chữ này, Trần Mộ cũng không biết nên nói gì. Trong lòng giống như trải qua một loạt các cảm xúc, trong chốc lát, trái tim hắn đập loạn lên. Thế gian này thật sự là kỳ diệu, giống nhưng trong bóng đêm tối tăm, có một bàn tay nắm lấy hắn, dẫn hắn đi từng bước một tiến về phía trước, mà đến khi ngươi cho rằng mình đã đi được rất xa rồi, thì không ngờ rằng lại quay về chỗ cũ.
- Có vấn đề gì sao?
Lời nói của Weah đem Trần Mộ bừng tỉnh dậy. Gặp phải ánh mắt chờ mong của Weah. Trong lòng Trần Mộ ấm áp, cười cười:
- Không có gì, thật không ngờ lại là huyễn tạp quảng cáo.
Ánh mắt của Trần Mộ một lần nữa rơi xuống tài liệu trên tay.
Thiên Dực là một công ty về huyễn tạp quảng cáo cỡ nhỏ, lợi nhuận của một năm trước ở vào khoảng năm trăm vạn audierne. Nhưng mà trong công ty này có đến một trăm năm mươi nhân viên. Con số này làm cho Trần Mộ không thể tin. Năm trăm vạn audierne thực sự là một con số không nhỏ, nhưng cũng chỉ tương đương với một toa xe cao cấp. Công ty với một trăm năm mươi nhân viên mà lợi nhuận chỉ có năm trăm vạn, con số này thật sự quá thấp.
Tiếp tục nhìn xuống, Trần Mộ có chút hiểu rõ. Hầu như mỗi tháng, đều có một khoản tài chính rót vào Thiên Dực. Mà nghiệp vụ do Thiên Dực hoàn thành, mỗi một nghiệp vụ hạng nhất đều có lợi nhuận cực cao. Tính toán đại khái, một năm doanh thu vào khoảng ba ngàn năm trăm vạn audierne. Con số này đủ để nói lên rằng, tình hình kinh doanh của Thiên Dực là rất tốt. Cho dù Trần Mộ đối với việc kinh doanh không biết gì cũng có thể hiểu rõ, những con số này không phải công ty nào cũng có thể làm được.
Đến khi nhìn thấy số tiền lương của những người thợ, Trần Mộ mới giật mình hiểu ra. Doanh thu một năm ba ngàn năm trăm vạn, mà mỗi tháng còn rót vào hai trăm vạn, vậy mà cuối năm lại chỉ còn có bốn năm trăm vạn.
Có khoảng hơn bốn ngàn vạn, tất cả đều dùng để thanh toán tiền lương cho những người thợ. Mà toàn bộ công ty, trong số một trăm năm mươi người làm, chân chính làm việc chỉ có hai mươi lăm người.
Trần Mộ đã hiểu vì sao lại như thế này.
Bỗng nhiên hắn ngửi thấy mùi khói.
Hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cách đó không xa có vài người, có người ngồi trên bàn, có người ngồi xổm trên ghế, mỗi người miệng ngậm một điếu thuốc. Những tên đó không coi ai ra gì há miệng phun khói, rất nhanh trong phòng làm việc đều tràn đầy khói thuốc.
Trần Mộ từ nhỏ gặp qua loại lưu manh như vậy nhiều vô số kể, đối với bọn chúng vô cùng hiểu rõ.
Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt những tên đó, thản nhiên nói:
- Dập thuốc đi.”
- Hắc, chú em, mày tưởng mày là ai…
Lời nói còn chưa chấm dứt, cả người hắn liền bay ra ngoài. Loảng xoảng, tên này giống như một cái bao cát, nặng nề bay đập vào vài cái bàn, cuối cùng rơi xuống đất, hắn co người lại, giống như một con tôm đang đau đớn co quắp lại, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, mọi người hác hốc miệng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Trần Mộ, ai cũng không nghĩ rằng, Trần Mộ một khi phản ứng lại kịch liệt như vậy.
Trần Mộ thần sắc bình tĩnh, giống như chưa từng phát sinh việc gì. Tình cảnh nhỏ nhặt như vậy đối với hắn mà nói, không hề làm cho hắn cảm thấy bất cứ áp lực gì.
- Con mẹ nó, muốn đánh sao? Tất cả mọi người cùng lên
Một tên tóc vàng lập tức phản ứng, bỗng nhiên đứng lên, phun điếu thuốc xuống đất, vẻ mặt đằng đằng sát khí vọt về phía Trần Mộ. Bọn chúng ngày thường quen hống hách, hiện giờ lại có một tên so với bọn hắn lại càng ngang tàng hơn nhất thời nổi cơn tam bành.
Đám người xung quanh lập tức xông lên.
Một ít người khác tụ tập ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn không có một chút ý định muốn nhúng tay vào.
Trần Mộ nhíu mày, hắn không thích hỗn loạn.
Hắn giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉa ra.
- Hưu!
Một đạo hào quang lưu lại trong mắt mọi người một đường ánh sáng tươi đẹp.
- Phốc phốc phốc!!!!
Bước chân của bọn chúng đột nhiên bị đình trệ, không đợi bọn hắn kịp phản ứng, vài tiếng kêu thê thảm như heo bị giết đột nhiên vang lên, âm thanh thảm thiết này trong văn phòng giống như mũi nhọn đâm vào màng nhĩ của mọi người.
Mọi người cả kinh, ngay sau đó sắc mặt đều đại biến, không có thanh âm ồn ào, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết ở trong phòng làm việc, giống như tê tâm liệt phế, bầu không khí dường như bị những tiếng kêu thảm thiết này vặn vẹo, làm cho kẻ khác cảm thấy vô cùng khó thở.
Trên mặt đất có ba tên đang liều mạng lăn lộn, trên đùi của bọn chúng đều có một lỗ máu, mới vừa rồi Thoát Vĩ Toa đã xuyên thủng đùi của ba tên này. Máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, trong không khí mùi máu tươi dần nặng lên. Ba tên trên mặt đất dãy dụa quay cuồng, vết máu trên mặt đất lưu lại thành một đoàn những đồ án đỏ tươi đáng sợ. Một vài người thợ nữ đã không chịu nổi, hai mắt càng hoảng sợ, lập tức ngất đi.
Sắc mặt của những người khác cũng đã kém đến cùng cực, với tình huống như vậy đã không ai có thể bảo trì được vẻ mặt bình tĩnh ngoại trừ Trần Mộ và Weah.
Trần Mộ vẻ mặt bình tĩnh, hắn đã không phải là một con gà con, những tình huống còn đáng sợ hơn thế này hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Mà Weah thì ngay cả mí mắt còn không thèm nhúc nhích.
Nhưng mà đám công tử này, mặc dù ngày thường hung hăng hống hách, đã bao giờ gặp qua tình huống máu tanh như thế này, ba tên đang lăn lộn dưới đất đều là đồng bọn ngày thường của bọn chúng, hiện giờ tình trạng bi thảm thống khổ, nhìn thấy mà ghê người, làm cho bọn chúng càng thêm chấn động.
Ba tên vặn vẹo lăn lộn, trên mặt đất là những vết máu đỏ thẫm,ở trong mắt bọn chúng, vẻ mặt bình tĩnh của Trần Mộ lại càng đáng sợ hơn.
Nói không chừng, tên Tào Đông này đã từng giết người, dự đoán này dường như đồng thời thoáng hiện lên trong đầu những người này.
- Mẹ ơi!
Không biết kẻ nào phát ra tiếng la, mọi người thần kinh đã gần như sắp sụp đổ đột nhiên tan vỡ, mọi người chen lấn nhau chạy ra ngoài, giống như nếu ai chậm nửa bước, ngay cả cái mạng cũng không còn.
- Hưu!
Giống như cơn ác mộng, tiếng rít kì dị lại một lần nữa vang lên. “Đùng!”, cánh cửa gỗ của căn phòng đột nhiên hiện ra một cái lỗ lớn bằng ngón tay, vụn gỗ văng tung toé.
- Đứng lại!
Âm thanh Trần Mộ không lớn nhưng lại giống như có ma lực, những người này theo bản năng hầu như đều dừng lại cước bộ, đứng im trên mặt đất, thậm chí còn có vài người vẫn đang ở tư thế tiến về phía trước.
Bọn họ hồi hộp nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí bảo trì tư thế, bất động ở tại chỗ. Đằng sau truyền đến âm thanh rên rĩ trầm thấp mơ hồ không làm cho bọn họ cảm thấy an toàn, trái lại bọn họ chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Ở trong mắt bọn họ, người thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh này đã trở thành một tên sát thần băng lãnh không có cảm tình.
Hắn muốn làm cái gì? Khủng hoảng lan tràn.