Nhưng hai cái đó khác nhau ở chỗ nào đây? Rất đáng để suy nghĩ cẩn thận. Còn có “Cá Kiếm Số Bảy”, đây có vẻ là cấp độ, cũng ứng với độ khó khăn của khiêu chiến.
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng chi tiết trong khoảng thời gian vừa rồi.
Khi mình tới gần thì đàn cá kiếm liền dừng lại. Nói cách khác đàn cá kiếm này có phạm vi cảm giác nhất định. Chỉ khi nào tiến vào phạm vi cảm giác của chúng, mới có thể kích hoạt cái gọi là khiêu chiến.
Sau đó đàn cá kiếm kia cùng nhau ùa lên. Ngay từ đầu chỉ có một con cá kiếm xông về phía mình. Mà khi mình vừa tránh được thì con cá kiếm thứ hai lại lao đến, mình lại né được thì đến con cá kiếm thứ ba…Cho đến lúc mình bị cái đầu nhọn hoắc của cá kiếm đâm trúng.
Tổng hợp tất cả các yếu tố lại, trong đầu Trần Mộ rốt cuộc có một khái niệm tổng quát. Đây là một cuộc khiêu chiến, là một cuộc khiêu chiến loại né tránh. Có lẽ là một trò chơi tránh đòn tấn công của cá kiếm.
Lần đầu tiên chỉ có một con cá kiếm, nếu tránh được, con cá kiếm thứ hai sẽ xông lên… Cho đến lúc mình không cách nào tiếp tục chịu nổi, chủ động rời khỏi phạm vi cảm ứng của cá kiếm.
Nếu đúng là như vậy thì theo lý luận mà nói, có hai cách để hoàn thành khiêu chiến. Một là kiên trì né tất cả đòn tấn công của cả đàn cá kiếm, biện pháp còn lại là cắn răng chịu đựng những cơn đau đớn dày đặc.
Tất nhiên cách thứ hai chỉ là trên lý thuyết. Trần Mộ không cho rằng có người nào chịu đựng nổi loại đau đớn này. Tính cách kiên nhẫn của hắn được quá trình rèn luyện cảm giác tăng lên rất nhiều, nhưng dù là vậy thì hắn vẫn không chịu được loại đau đớn như thế.
Điểm mấu chốt nhất là Trần Mộ cho rằng phương pháp này rất nguy hiểm.
Phán đoán nguy hiểm cũng không phải do hắn tưởng tượng ra, mà có thật. Sau khi rời khỏi thế giới nước, hắn liền phát hiện toàn thân có bảy tám điểm đỏ rất nhỏ, nhấn xuống một cái có thể cảm thấy cơn đau nhẹ.
Rốt cuộc người chế tạo tấm tạp phiến thần bí này muốn làm cái gì ? Mỗi một lần nghĩ đến vấn đề này, Trần Mộ đều không thể hiểu nổi. Hắn từng chút một đào ra vài thứ trong tạp phiến nhưng cuối cùng vẫn không thu được đầu mối nào về bí ẩn này.
Thật sự là thứ hao tổn tâm trí a!
o0o
Tinh Viện.
Một lão nhân tóc bạc, một người đàn ông trung niên, còn có một cô gái. Ba người cùng đứng song song nhau. Ở trước mặt bọn họ có hai cỗ thi thể nằm ngang nhau, rõ ràng là được Vương Trạch đưa về.
“Nhìn ra nguyên nhân gây nên cái chết của bọn họ không?” Lão nhân tóc bạc hỏi.
Người trả lời là cô gái kia, sắc mặt nàng ngưng trọng: “ Là nhu khách của Bách Uyên Phủ gây ra. Bọn họ chết do bị gai độc của cây hắc đằng đâm trúng, ít nhất cũng có cấp sáu. Thân thủ của đối phương rất cao.” Mái tóc dài của nàng bay phất phơ, thân mặc trang phục toàn màu xanh, dáng đứng ngay ngắn, nhìn từ xa như một đóa hoa sen mới nở.
Nhưng vẻ mặt của người đàn ông trung niên lại hoảng hốt: “Đám hắc trùng của Bách Uyên sao lại ngửi ra được? Chẳng lẽ tin tức bị lộ ra ngoài?” Khuôn mặt hắn có hình chữ quốc, rất uy nghiêm, chỉ là vẻ mặt lúc này lại đầy khiếp sợ.
Lão nhân tóc bạc lắc đầu: “Còn chưa biết rõ tình huống cụ thể.” Hắn nhìn thoáng qua hai thi thể, thở dài nói: “Chỉ sợ bây giờ đã có không ít người đã có lòng nghi ngờ rồi, tình thế càng lúc càng phức tạp!”
Suy nghĩ một chút, hắn nhìn về phía cô gái: “Lực lượng ở chỗ Vương Trạch hơi ít ỏi. Lần này do ngươi đi, gặp phải chuyện gì đều tự ngươi quyết định.”
Sau đó lập tức chuyển hướng sang người trung niên: “Ngươi chọn một nhóm người đi theo nàng, bây giờ e là không thể âm thầm đoạt lấy nó được rồi, tranh đấu ở bên ngoài sẽ càng lúc càng nhiều.” Cô gái ở bên cạnh im lặng.
Người trung niên hỏi: “Chọn đệ tử hay sư phụ?”
“Đệ tử. Chủ yếu là từ nội viện, ngoại viện cũng chọn vài người. Những người này phải can đảm, cẩn trọng, thông thuộc thế sự.” Cô gái đột nhiên lên tiếng.
“Cứ làm như vậy.” Lão giả tóc bạc quả quyết nói.
“ Vâng, ta đi làm ngay.” Người trung niên vội vàng khom người.
“Ngươi phải cẩn thận, lần này khẳng định là gặp các cao thủ của các học phủ khác. A a, không nên quá để ý chuyện được mất, cứ coi như là một lần ma luyện đi.” Lão đầu tóc bạc quay sang cười nói với cô gái.
“Hiệu trưởng yên tâm.”
Đây là một khoảng thời gian bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng là các hoạt động ngầm ở liên bang Thiên Du đã bắt đầu khởi động.
o0o
Tả Đình Y đi tới chỗ của lão sư Mai Đạt, hắn vừa mới nghe tin lão sư ngã bệnh, liền vội vàng chạy tới.
Lão sư Mai Đạt nằm ở trên giường, nhìn qua tình huống cũng không tốt lắm. Hốc mắt lõm sâu, khuôn mặt tiều tụy, có vẻ già yếu thêm. Trong lòng của Tả Đình Y khó chịu đến cực điểm. Lão sư Mai Đạt đã dạy tri thức về mặt chế tạp cho hắn từ nhỏ, quan hệ của hai người đã sớm vượt qua tình thầy trò rồi.
Đến bên thầy thuốc, hắn thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào?”
Thầy thuốc lắc đầu: “ Không tốt lắm.”
“Rốt cuộc là bị sao?” Sắc mặt Tả Đình Y rất khó coi. Thân thể của lão sư Mai Đạt vẫn được chăm sóc không tồi, còn khá mạnh khỏe, sao lại đột nhiên bị bệnh nặng như vậy.
Thầy thuốc cẩn thận trả lời: “Trong thời gian này đại sư Mai Đạt hẳn là thường xuyên suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa như có vấn đề nào đó ứ đọng trong lòng. Tâm tình lo âu, làm cho thân thể mất cân đối. Đại sư Mai Đạt chú tâm nghiên cứu, không chú ý tới sự thay đổi của thân thể, mới dẫn đến việc thân thể nhanh bị ác hóa. Ngài cũng biết, tuổi của ông ấy…”
Câu sau thì Tả Đình Y đã không còn nghe thấy, ánh mắt của hắn rơi vào cái bàn.
Một tấm tạp phiến đã bị đốt cháy hơn phân nửa, còn có vài tấm tạp ảnh {Không Hẹn Mà Gặp}. Bỗng dưng ngọn lửa giận bốc lên trong lòng Tả Đình Y, hắn liền quay đầu đi ra khỏi căn phòng của lão sư Mai Đạt.
Hắn trực tiếp tìm đến quản gia, vừa gặp liền nói: “ Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, nhất định phải tìm được tên chế tạp sư đáng chết này, hiểu không?”
Chứng kiến sắc mặt xanh mét của thiếu gia, quan gia vội vàng trả lời: “Vâng.”
Các mối quan hệ của Tả gia nhanh chóng được khởi động, nhưng tin tức thu được lại khiến cho quản gia không ngừng kêu khổ. Bọn họ vẫn không cách nào tìm ra dấu vết, rõ ràng đối phương rất lão luyện, không hề lưu lại bất kì đầu mối có giá trị nào. Cuối cùng có người nghĩ ra một chủ ý là đi thẳng đến thị trường tự do chờ đợi.
Cái phương án này cần rất nhiều người, nhưng đối với Tả gia mà nói thì việc này không thành vấn đề. Quản gia hiểu rất rõ, mặc dù bình thường thiếu gia rất tao nhã lịch sự, rất dễ nói chuyện, nhưng khi tức giận lên thì bọn họ có thể thảm rồi. Địa vị của Tả Đình Y ở Tả gia chỉ thấp hơn cha của hắn là Tả Thiên Lâm. Hắn cũng là người thừa kế duy nhất của Tả gia. Ở điểm này thì không có người nào có thể cạnh tranh với hắn.
Mỗi ngày có rất nhiều người cải trang phân tán ở nhiều góc trong thị trường tự do. Dựa theo thời gian trước kia mà tính thì đã đến lúc phát hành tập mới của {Sư Sĩ Truyền Thuyết}.
Nhưng đối phương như biết bọn họ đang bày thiên la địa võng đợi hắn, vẫn không chịu xuất hiện. Đám người này trông mòn con mắt, chờ đến mức da đầu sắp bị cào rách, mỗi người càng lúc càng nóng nảy, khóe miệng đã xuất hiện vết bỏng rộp dài.
Bọn họ nào biết rằng trong khoảng thời gian này, Lôi Tử bận rộn công việc ở tập đoàn Duy Khả đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian làm kịch bản. Mà Trần Mộ thì đang suy nghĩ việc của chính mình.