Weah không giết Banse, mà hắn ra đòn liên tục trên người hắn, rồi tiện tay ném luôn xuống đất. Toàn thân Banse cứng đờ nằm bất động trên mặt đất như xác chết. Xử lý Banse xong, ba người Trần Mộ Bắt mới đầu nhắm tới bọn vô tạp lưu mà chém giết.
Trần Mộ trên tay cầm Vĩnh Viễn Chi Dạ, nó là một món vũ khí tĩnh lặng không màu không vị, địch nhân khó mà phòng bị. Trong tình huống song phương đang giằng co như thế này mà nói, nó vừa đủ trở thành cọng rơm cuối cùng chất lên lưng lạc đà. Đột nhiên sa vào bóng tối, bọn vô tạp lưu lộ ra trăm ngàn sơ hở. Trần Mộ lúc này như một du hồn vô định, đi tới đâu địch nhân ngã xuống la liệt tới ấy. Trần Mộ lần này xuất hành không dùng mặt nạ, người Mặc Sĩ tộc nhận ra ngay, tinh thần chiến đấu càng tăng.
Không như Trần Mộ chỉ xuất thủ hỗ trợ, Weah cùng nữ ma quỷ ra tay trực tiếp. Weah xuất thủ một cách hung bạo, mỗi chiêu xuất ra là có người đổ xuống khiến đám vô tạp lưu biến sắc, có tên liều mạng xông tới, nhưng cuối cùng cũng thành một đống thịt nát.
Trong bóng đêm nữ ma quỷ nhẹ nhàng di chuyển, sợi hắc đằng vô thanh vô tức tấn công từ mọi góc độ, luôn tìm nhắm đến những chỗ yếu hại như cổ họng hay trái tim của kẻ địch. Hắc đằng hoặc quấn hoặc đâm quỷ dị khó dò, vừa chạm vào đã rời ngay. Thường khi thi thể chưa ngã, nàng đã biến mất lẩn vào trong bóng tối.
Nhìn thấy Trần Mộ và Weah, Lý Độ Hồng trong lòng xao động bất thường, nhưng hắn hiện tại không còn như trước kia, đã trở nên trầm tĩnh hơn nhiều. Thấy chiến trường tuyệt đối chiếm ưu thế, hắn nhanh chóng điều chỉnh từ hình thế liệp sát sang dạng quây mồi. (*)
Những vô tạp lưu muốn chạy trốn gặp phải lưới phòng hộ lập nên từ các sợi lam tuyến chỉ còn có thể chọn đường lùi lại. Lúc này, người Mặc Sĩ tộc bắt đầu không ngừng co rút vòng vây. Trong cục diện như vậy, Weah là người dễ dàng phát huy năng lực nhất. Hắn tựa như một con sư tử xông vào đám dê, chỗ hắn xông vào người chết la liệt, máu chảy thành suối.
Số lượng vô tạp lưu giảm một cách kinh người, mà động tác của Weah không chậm lại chút nào. Trần Mộ phát hiện ra sự khác thường của Weah giống như ngày hai người cùng đột phá Tuyết Lăng cốc. Cả người Weah tản ra sát khí khủng bố, mắt hắn chuyển dần sang đỏ, mặt không chút biến đổi, vẫn luôn tay giết người như một cỗ máy.
Trần Mộ than nhẹ một tiếng, phất tay ngăn Lý Độ Hồng đang muốn lên hỗ trợ. Nữ ma quỷ cũng lui trở về bên Trần Mộ, hoàn cảnh hiện tại không phù hợp để nàng chiến đấu. Mặc dù không biết bọn vô tạp lưu này với Weah có thù hận gì, nhưng Trần Mộ cũng đoán được đại khái, có lẽ hai bên có huyết hải thâm cừu. Nhớ lại ngày trước Weah nói cái gì là cần hắn trợ giúp, hiện giờ hắn mới có thể hiểu được chút ít.
Số lượng vô tạp lưu càng lúc càng ít, một số người không chịu được đã giơ tay đầu hàng, nhưng Weah không thèm để ý, vẫn tiếp tục chém giết. Trần Mộ chưa từng thấy Weah có biểu hiện bi thương, nhưng hôm nay nhìn thấy cách giết chóc trong trầm mặc của Weah, hẳn trong lòng hắn có nỗi bi thương không sao tả được. Vô luận thế nào, cũng phải giúp Weah! Ý niệm này trong đầu Trần Mộ lúc này trở nên mãnh liệt.
Lý Độ Hồng cũng phát hiện sự khác thường của Weah, suy nghĩ trong lòng hắn còn đơn giản hơn nữa. Hắn nhìn về phía mấy cái tên vô tạp lưu với ánh mắt đầy căm hận. Trong lòng hắn Weah là người thân quan trọng nhất, hắn hận không tự mình xông lên mà giết sạch đám người này, nhưng khi thấy cái phất tay ngăn cản kia, hắn vẫn còn đủ lý trí để lui trở lại. Lúc này, tất cả những kẻ vô tạp lưu muốn thoát khỏi vòng vây đều nhận được sự chiếu cố “nhiệt tình”.
Cuộc chiến rất nhanh chấm dứt, trên mặt đất khắp nơi đầy những thi thể, không khí tràn ngập mùi máu. Màu đỏ trong mắt Weah dần biến mất, trở lại như lúc thường ngày. Hắn đi đến trước mặt Banse đánh vài cái, rốt cục cơ thể Banse cũng khôi phục được chút cử động.
Banse mặt như tro tàn, vẻ thong dong bình tĩnh trước kia đã không còn. Hắn chứng kiến toàn bộ cuộc thảm sát của Weah, trước đây có lẽ hắn còn vài phần dũng khí muốn cùng Weah tranh tài cao thấp, nhưng lúc này chút dũng khí đó đã tan như mây khói.
“Người giết ta đi.” Banse nhìn thẳng vào Weah, lộ vẻ sầu thảm nói: “Có thể chết bởi tay dũng sĩ đệ nhất nội vực, ta cũng không có gì tiếc nuối.”
“Các ngươi làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Weah đột nhiên hỏi.
“Vì cái gì?” Banse ngơ ngác, khi hiểu được, hắn nhìn Weah rồi bỗng phá lên cười to: “Các ngươi chiếm ba ngọn núi lớn tốt nhất, ngươi có biết đã khiến bao nhiêu người ghen tuông? Hà, ngay cả Vương là người kiêu ngạo thế cũng không khỏi thèm thuồng. Ngươi thân là đệ nhất dũng sĩ danh tiếng, nhưng lại không thần phục Vương, thì vô luận là ai, điều ước đầu tiên chính là tiêu diệt ngươi. Mà chỉ cần giết được ngươi, chúng ta có thể phân chia ba ngọn núi đó.”
Weah im lặng.
“Ha ha, ngươi cũng là kẻ đáng thương. Là đệ nhất dũng sĩ mà không biết thân phận, giờ ngươi cũng chỉ là kẻ cô độc. Ha ha, tộc nhân của ngươi thì sao? Trừ ngươi ra chẳng còn ai sống sót! Đệ nhất dũng sĩ thì sao nào? Trước mặt Vương thì cũng chỉ lớn hơn tảng đã chút thôi. Ha ha, kẻ nào cản trở ngài đều sẽ phải biến mất!” Banse cười một cách điên dại.
Weah bỗng nhiên mở miệng: “Hắn không phải là Vương.”
Tiếng cười của Banse đột ngột tắt lịm, được một lúc, hắn mới lắp bắp hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hắn không phải Vương? Tại sao hắn không phải là Vương?”
"Ta đã thấy mặt hắn, hắn không phải là Vương." Weah nói.
"Không có khả năng.. Không có khả năng! Điều đó là không thể!" Banse thất kinh hô to, tin tức này thực sự quá chấn động! Hắn ngơ ngác nhìn Weah, một lát sau đột nhiên hỏi: "Điều ngươi nói là thật chứ?”
Weah không trả lời, hắn đứng lên, xoay người rời đi.
"Ngươi phải nói cho rõ ràng! Phải nói cho rõ ràng! Hắn không phải Vương? Hắn như thế nào mà không phải là Vương.." Banse từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hướng về phía bóng lưng Weah mà kêu như kẻ điên cuồng.
Weah không để ý đến hắn, đi tới Trần Mộ nói: "Chúng ta đi thôi."
Lý Độ Hồng nhìn Banse điên điên dở dở, trong lòng do dự không biết có nên giết luôn hắn đi không. Nhưng khi thấy Weah với Trần Mộ đã đi xa, liền vội vàng truy đuổi.
Trần Mộ xoa đầu Lý Độ Hồng, trong lòng vui vẻ đầy cảm khái. Lý Độ Hồng gỡ mặt nạ xuống, cười ngây ngốc như một đứa trẻ, không còn một điểm nào giống với cậu bé thông minh lanh lợi ngày trước. Người Mặc Sĩ tộc cũng không giấu nổi sự vui mừng phấn chấn, tất cả bọn họ đều là người trải qua kiếp nạn lần trước, suýt chút nữa toàn tộc bị tiêu diệt, nhờ có Trần Mộ mà còn sống tới bây giờ, từ đáy lòng mọi người đều tràn đầy sự cảm kích cùng tôn kính.
Trong lúc nói chuyện, Trần Mộ biết được cuộc sống ở Hạ Thành vẫn tốt, nguyên khí của bọn họ cũng đã khôi phục lại, không khỏi cảm thấy vui mừng. Bỗng nhiên hắn thoáng thấy cái bao tay trên tay Lý Độ Hồng, nhớ lại tình cảnh lúc họ chiến đấu, vô cùng hứng thú hỏi: “Cái bao tay này ai làm ra vậy? Alfonso phải không?”
Lý Độ Hồng vội lấy xuống đưa cho Trần Mộ như đưa một vật quý và nói: “Đúng vậy, Alfonso đã nghiên cứu rất lâu mới tạo ra được nó. Chú ấy gọi nó là bao tay năng lượng, nhưng chúng tôi đều gọi nó là lam ti thủ sáo.”
“Bao tay năng lượng?” Trần Mộ ngạc nhiên, hắn cũng lờ mờ đoán được, nhưng không ngờ kết quả lại tốt đến thế. Alfonso thế mà có thể tạo ra bao tay năng lượng, chuyện này đúng là nằm ngoài dự kiến của hắn.
Đón lấy cái bao tay, hắn chăm chú quan sát. Sản phẩm của Alfonso so với bản thiết kế bao tay năng lượng trước đây hắn từng thấy qua đúng là có khác biệt, nhưng so về kết cấu chung thì không khác biệt nhau lắm. Chỉ là cái bao tay năng lượng này, với những người có cảm giác cực thấp, cũng chỉ cần hơi có cảm nhận là có thể dùng được ngay, mà nó lại thiên về sức mạnh. Đúng là rất thích hợp với Mặc Sĩ tộc, Trần Mộ lúc trước có dạy họ rèn luyện cảm giác, nhưng đều là những điều cơ bản. Tính ra bài huấn luyện về thân thể tố chất của Weah khá đặc biệt nhưng lại rất phổ biến trong Mặc Sĩ tộc.
Cái này được gọi là bao tay năng lượng nhưng trên thực tế phải gọi là bao tay sức mạnh mới đúng. Nó bám sát thân thể người sử dụng, tạo lập một hệ thống lưới độc lập đặc biệt bao quanh thân thể, khi bị tấn công, lực tấn công đó sẽ được phân tán ra khắp cơ thể. Đồng thời, người sử dụng cũng có thể thông qua những sợi tơ màu lam bám sát toàn thân làm cho sức lực của các bộ phận trong cơ thể khi cần có thể tập trung lại, cho địch nhân một kích trí mạng. Đối với vô tạp lưu, đây là một kỹ năng khá cao cấp, nhưng chỉ với hai bao tay này, người Mặc Sĩ tộc lại có thể dễ dàng làm được.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Trần Mộ phát hiện cấu vân của tạp phiến không có gì mới mẻ, nhưng Alfonso lại xảo diệu kết hợp với công nghệ gia công kim loại tinh xảo của người Mặc Sĩ tộc để che đi nhược điểm này. Các linh kiện bên trong rất tinh xảo khiến Trần Mộ chỉ xem đến vậy.
Mà cái bọn họ đeo trên mặt cũng là một loại tạp giới của Hạ Thành tên là Phương Kiểm (mặt chữ điền). Nó đã được Alfonso phục chế lại. Cũng như những lần trước, vốn kiến thức của hắn về các loại tạp giới không nhiều, hắn chỉ có một chút bí quyết riêng, nhưng chính nhờ vốn kiến thức nửa vời đó kết hợp với công nghệ kim loại tinh vi, cuối cùng hắn cũng tạo ra cái mặt nạ này.
Về mặt công dụng, mặt nạ của Alfonso so với nguyên bản khác nhau rất nhiều. Mặt nạ nguyên bản dùng để đối phó với tạp tu, cho nên nó chú trọng vào việc cảm nhận sự dao động năng lượng là chính, còn mặt nạ của Alfonso lại mạnh về tính năng trinh sát vật lý, nhưng hiểu biết về tạp giới của hắn quá ít, nên cảm giác dao động năng lượng ngay cả ở phương diện trinh sát cũng gần như không có.
Đúng là nhờ vào hai kiện vũ khí lợi hại này, Mặc Sĩ tộc sống trong rừng núi hiếm khi gặp được đối thủ, mà bọn dã thú hung dữ lại trở thành đối tượng săn bắn của họ.
Alfonso quả nhiên là thiên tài! Xem hết hai kiên tạp giới, Trần Mộ không thể không cảm khái.
“Tiên sinh, bao giờ thì người quay về Hạ Thành? Mọi người đều rất mong gặp lại người.” Lý Độ Hồng có chút nôn nóng hỏi.
Trần Mộ cười nói: “Ta lần này chưa thể trở về được, ta còn cần phải tới một nơi nữa làm một vài việc đã.”
Trên mặt Lý Độ Hồng lộ rõ vẻ thất vọng.
Trần Mộ thấy nét mặt đó, không khỏi bật cười. Hắn bỗng nhớ tới điều Thanh Thanh nói đến, nếu đúng là thế thì Hạ Thành phải là phòng thí nghiệm do Rosenberg thành lập. Mà Thanh Thanh còn nói, lúc trước Rosenberg muốn thành lập phòng thí nghiệm ở đó chính bởi muốn nghiên cứu kính song. Hay nói cách khác, kinh song kia phải cách Hạ Thành không xa.
(*) Liệp sát là hình thức săn bắn mà một vài người xúm lại săn từng con thú một, còn quây mồi là kiểu dồn thú về 1 chỗ rồi quây lại (ví dụ như dồn cả bầy hươu nai vào thung lũng hay khe núi cụt rồi từ từ thịt).