Văn lão sư nhíu mày suy nghĩ:
- Đây là tập quán của lưu phái thời đại, khi đó một số lưu phái phi thường tinh thông huyễn tạp cấp thấp, bọn họ sử dụng phương pháp này để truyền thừa, bất quá đây chỉ là một loại thủ đoạn phụ trợ để tránh việc truyền thừa bằng miệng bị gián đoạn. Hiện tại không thấy có ai dùng phương pháp này nữa.
“Vâng, xin ngài tiếp tục nói.”
Không biết có phải Văn lão sư nghe ra sự cấp bách trong âm thanh của Nhữ Thu mà ông càng thêm tinh thần: “Khi đó chế tạp sư không phân chia cấp bậc giống hiện tại. Sau khi Vincent Van thành lập hệ thống thì cấp bậc của chế tạp sư mới được thành lập. Chế tạp sư cũng được phân loại rõ ràng. Kỹ thuật hình ảnh thuộc về huyễn tạp một sao và hai sao nên chỉ có một ít hạ cấp chế tạp sư mới tập trung tinh thần vào nó. Hơn nữa phương thức truyền thừa hiện tại hoàn toàn khác trước kia, cách truyền thừa theo học viện cũng khiến cho sự truyền thừa kỹ thuật càng thêm có sức sống cùng tính kéo dài.”
Văn lão đầu nói xong một hơi thấy có chút khô cổ nên duỗi tay lên bàn theo thói quen, song làm lão muốn khóc là trên bàn trừ đám tạp phiến bốn sao chết tiệt thì không có gì khác, đặc biệt là khê trà mà lão thích uống nhất.
Các sư phụ khác sôi nổi gật đầu, sự giảng giải của Văn lão sư rất chính xác. Mà các học viên cũng lần đầu tiên nghe được việc này. Có lẽ bọn họ có năng lực chế tạo một ít cao cấp tạp phiến nhưng ở phương diện kiến thức lịch sử lại khá nghèo nàn. Từ điểm này cũng có thể thấy được sự chênh lệch giữa đệ tử ở Lục Đại và ở học phủ bình thường. Có thể coi học viên xuất sắc ở các học phủ bình thường là thợ lành nghề mà học viên xuất sắc chui ra từ Lục Đại có rất nhiều văn nghệ sỹ.
Khác biệt giữa chúng chỉ có một chút nhưng Lục Đại luôn có khả năng cho đệ tử của họ đột phá một chút này còn học viện khác thì rất khó, đó là chênh lệch.
“Vậy theo ngài, hiện tại còn lưu phái nào sở hữu kỹ thuật này không? Hoặc giả quen sử dụng kỹ thuật này không?”
Văn lão đầu cố chịu đựng cơn khát khô cổ, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không có, đây không phải loại kỹ thuật cao thâm gì. Hiện tại có rất ít người làm như vậy. Có vấn đề gì thế? Thu nhi, tại sao trò lại suy nghĩ về vấn đề này?”
Câu hỏi của Văn lão đầu cũng tồn tại trong lòng những người khác, bọn họ đều vểnh tai lên nghe. Mấy ngày nay Nhữ Thu đều ở bên cạnh tiểu tử chết tiệt kia, vấn đề này chắc chắn có liên quan đến hắn, chẳng lẽ Nhữ Thu phát hiện cái gì?
Nhữ Thu im lặng một lát sau đó bình thản nói: “Trò đang suy nghĩ một vấn đề nhưng không nhớ rõ, Văn lão sư học thức uyên bác nên trò muốn hỏi ngài. Việc này có làm phiền ngài không?”
Các chế tạp sư khác đều thất vọng, các nếp nhăn trên mặt Văn lão đầu lại thoáng giãn ra, vui vẻ nói: “Không hề, không hề! Sau này Thu nhi gặp phải vấn đề gì thì cứ việc đến hỏi Văn lão sư ta, lúc nào cũng được.”
“Cám ơn lão sư! Trò đi về làm đây ạ!”
“Đi đi.” Văn lão sư vội vàng nói rồi nhịn không được chửi ầm lên: “Tên chết tiệt này, ngay cả lao động trẻ em Nhữ Thu mà cũng không buông tha, thật sự đáng hận!”
Các đệ tử của Tư Nguyên học phủ mặt đầy bất đắc dĩ, việc sư môn trưởng bối thiên vị Nhữ Thu bọn họ đã sớm quen rồi. Bọn họ đang làm gì đây? Vậy mà không thấy vị sư phụ nào bất bình vì bọn hắn.
Đột nhiên một lão sư nói: “Có chuyện! Các ngươi nghĩ đi, thời gian này Thu nhi đều ở bên cạnh tiểu tử đó, trừ phi tiểu tử đó dùng loại kỹ thuật này bằng không Thu nhi sẽ không hỏi chuyện đấy.
“Đúng, ta cũng nghĩ thế!” Mấy lão già này lập tức liền phát hiện chỗ khả nghi.
“Nhưng tại sao Thu nhi không nói cho chúng ta biết chứ?” Có người không nhịn được hỏi.
Văn lão đầu ít ra cũng biết một chút nội tình, trừng mắt: “Nàng không nói cho chúng ta đương nhiên là có nguyên nhân!” Rồi vuốt cằm có vẻ đăm chiêu: “Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là người kế thừa của lưu phái thời đại đó?”
“Thật hay giả?”
“Khó có khả năng. Lưu phái thời đại cách đây bao lâu rồi ?! Hyner Vincent Van cùng đám đồ tử đồ tôn của hắn làm tuyệt như vậy thì làm sao có khả năng lưu lại được gì đến ngày nay!”
“Ta lại cảm thấy có khả năng …”
Chế tạp gian nho nhỏ nhất thời ồn ào lên.
Nhữ Thu ngồi một chỗ, mắt chớp chớp, mới vừa rồi nàng đã lấy được đáp án từ chỗ Văn lão đầu. Cách vẽ Chiết hình yến ba tạp hiện lên không ngừng trước mắt nàng.
Chuyện về chiết hình yến ba tạp chỉ có bốn người biết: tiêu tư, nàng, bội phu nhân cùng hiệu trưởng tư nguyên học viện nên nàng không dám để lộ tin tức này.
Nhữ Thu bĩu môi, mày nhíu lại. Nàng không ngờ đối phương có chiêu này làm kế hoạch trước đây của nàng hoàn toàn thất bại.
Bây giờ nên làm gì đây?
Tâm tình của Trần Mộ rất tốt. Vấn dề về chiết hình yến ba tạp vẫn làm hắn canh cánh trong lòng giờ đã được giải quyết, hắn thoáng cái trở nên thoải mái hơn nhiều.
Lúc đi qua cửa sổ trước, Trần Mộ thấy rất nhiều tạp tu ở khu vực kiến trúc ngoài trụ sở. Bọn họ do Bagnell mời đến cải tạo hỏa lực của pháo đài, mỗi người đều bận rộn, từ vị trí hiện tại của hắn có thể dễ dàng chứng kiến bề ngoài của trụ sở đang biến hình dưới bàn tay của họ.
Bỗng dưng một loại hăng hái đột nhiên sinh ra, tất cả những thứ này đều do mình lập nên! Lúc này Trần Mộ mới phát hiện ở sâu trong nột tâm mình phi thường quan tâm đến tất cả những gì mình tạo ra.
Có lẽ loại tỉnh cảm này đang ảnh hưởng đến một số lựa chọn của mình. Hắn cảm giác ở sâu trong nội tâm của mình có thứ gì đó đang manh nha hình thành.
Đột nhiên, Trần Mộ phát hiện mình đang trở nên nhàn rỗi.
Trong căn cứ chỉ có mình với Weah là nhàn rỗi.
“Chó béo khỏi bệnh chưa?” Trần Mộ thấy Weah đang ngồi cạnh con chó béo nên cũng không rõ nó chưa khỏi hay đang lười như bình thường. Từ lúc hắn thấy con chó này thì nó vẫn ở lười như thế.
“Khỏe rồi.” Weah nhìn thoáng qua Trần Mộ “Xong việc rồi?”
Trần Mộ gật đầu: “Ừ, có thể nhàn rỗi một chút rồi.”
“Lâu rồi ngươi không tập luyện.” Weah thản nhiên nói.
Trần Mộ có chút ngạc nhiên, tập luyện trong lời của Weah là tập luyện đối kháng, đã lâu rồi mình không tập luyện phương diện này.
Năm phút sau.
Trần Mộ quỳ rạp trên đất, đầu óc choáng váng.
“Trình độ thụt lùi rất nhiều.” Weah đả kích hắn không chút lưu tình “Ngươi chỉ kiên trì được 6.8 giây!”
Cảm giác choáng váng dần dần biến mất, Trần Mộ cắn môi, đứng lên : “Tiếp tục!”
Trong thành Lars, hiện tại thực lực của Trung Đạt thư phủ cùng Liên bang tổng hợp học phủ một lần nữa khôi phục cân bằng. Song phương bảo trì giằng co không khai chiến, điều này làm rất nhiều dân ở Lars thở dài một hơi nhưng người sáng suốt đều biết đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão mà thôi.
Nhậm Văn Châu và những nhân vật trọng yếu nhất của Trung Châu tập đoàn đều nằm trong tay Trung Đạt thư phủ. Vì phòng ngừa Trung Đạt thư phủ chuyển người đi Liên Bang học phủ khống chế toàn bộ đường và xe đi đến các thành thị khác, cấm bất cứ kẻ nào rời khỏi thành Lars.
Hành vi này của Liên bang Tổng hợp học phủ làm dân ở thành Lars đã sợ lại thêm kinh hoàng.
Lần này không chỉ dân thường ở thành Lars kinh hoàng mà ngay cả phú hào bản địa đều sợ hãi. Bọn hiểu rõ trong mắt Lục Đại bọn họ chả là cái gì cả. Một khi khai chiến chỉ sợ tạp tu đến nhìn cũng không thèm nhìn họ một cái.
Giá thuê tạp tu trên thị trường tăng đột biến, toàn bộ trở thành hàng hiếm làm Trần Mộ cũng có chút tâm động.
Ngược lại với các phú hào này, Trần Mộ lại an tâm rất nhiều, thế cục càng hỗn loạn hắn càng có lợi.
Đặc biệt là tình hình giằng co như hiện tại, không ai tìm hắn gây phiền toái, Trung Đạt thư phủ sẽ không, Liên bang tổng hợp học phủ lại càng không. Kể cả Pháp Á cũng không ngu đến mức nhảy ra lúc này.
Thực lực của trụ sở đang tăng lên mỗi ngày. Trước khi chiến cuộc chấm dứt sẽ không có ai động dến họ, Trần Mộ hy vọng tình hình này có thể kéo dài càng lâu càng tốt, như thế thời gian cho bọn hắn phát triển càng dài.
Bất quá khi chiến cuộc rõ ràng, bất kể người thắng là ai đều có thể cầm mình khai đao.
Chuyện Giải Yến Bạch lẻn vào lần trước đã là tiếng chuông cảnh báo cho hắn. Việc hắn chế tạo bộ dãy số tạp phiến, người thường có thể không biết nhưng trong mắt các thế lực lớn, đây không phải bí mật gì cả.
Bọn họ phải nắm chắc thời gian.
Bất quá ở phương diện này, Trần mộ không có nhiều biện pháp có thể nghĩ ra. Hơn nữa hắn cũng tin tưởng Bagnell phán đoán thế cục tốt hơn mình nhiều.
Chính mình tận dụng thời gian huấn luyện là được. Thực lực mạnh bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Làn thứ năm mươi bị Weah đánh bại, Trần Mộ cũng bắt đầu tìm lại được tiết tấu và cảm giác trước kia, càng lúc thời gian hắn kiên trì được càng dài. Sau khi có mục tiêu, Trần Mộ biểu hiện ra sức bền kinh người làm trong đồng tử của Weah cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Không biết tại sao mỗi khi chứng kiến tia kinh ngạc nhỏ xíu trong mắt Weah, Trần Mộ đều có cảm giác thành tựu.
Song huấn luyện lại bị cắt ngang. Hắn đã không phải tiểu tử đơn độc như trước kia mà là thủ lĩnh của một tập thể.
Bagnell tìm hắn có việc.
Chứng kiến một khối xanh một khối tím trên mặt Trần Mộ, vẻ mặt Bagnell và những người phía sau hắn có chút kỳ quái. Trần Mộ lúc này mới chú ý những người sau lưng hắn là kiến trúc tạp tu cải tiến hỏa lực của pháo đài.
“Ông chủ .” Bagnell ngừng một chút mới nói: “Thế cục thành Lars rất khẩn trương, bọn họ lo lắng bị vạ lây. Bọn họ thấy tiêu tư hiệu trưởng ở đây nên cảm giác được nơi này có thể cam đoan an toàn của họ, bọn họ hy vọng ngài có thể cho bọn họ tạm thời ở lại trụ sở để vượt qua lần nguy cơ này.”
Người cầm đầu nhóm kiến trúc mở miệng: “Ông chủ hào phóng, ngài có thể làm lão bản của Bagnell nên chúng ta đều tin rằng ngài là một người rất tài giỏi. Chúng ta hy vọng ngài có thể thu nhận chúng ta một thời gian, để đáp lại, trong thời gian này chúng ta sẽ phục vụ ngài. Hơn nữa chúng ta có thể đem pháo đài của ngài sửa thành Hải Tinh Bảo!”
“Hải tinh bảo?” Bagnell ngạc nhiên: “Các vị có thể làm Hải tinh bảo?”
“Không!” Người cầm đầu lắc đầu: “Chỉ có ta biết, nhưng ta có thể dạy bọn họ, ta tin tưởng không mất nhiều thời gian có thể hoàn thành,”
Nghe thế, Trần Mộ cũng biết cái gọi là Hải tinh bảo khẳng định là thứ tốt. Hơn nữa có những người này một khi trụ sở bị hao tổn cũng có thể tu sửa rất nhanh, hắn không chút do dự gật đầu: “Được, ta đồng ý.”
Đám kiến trúc tạp tu lập tức mừng như điên.
“Đại nhân nhân từ mà khẳng khái, ngài sẽ không phải thất vọng vì quyết định anh minh này!” Người cầm đầu đảm bảo.
Trần Mộ nói với Bagnell: “Giao cho ngươi.” Bagnell gật đầu ý bảo hiểu được, sau đó lôi kéo nhóm người này đi an bài
Lúc này độ nghi của Trần Mộ vang lên.