Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải, tôi không phải có ý này. Tôi nói hiện tại trước hết là cho con cô đi trị thương là quan trọng nhất. Con nít chơi đùa với nhau không thể tránh được. Chúng ta chờ con trai cô ổn định sẽ hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Yên tâm! Nếu thật sự là con nhà tôi ác ý làm con cô bị thương. Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích. Còn nữa, tiền thuốc men của con trai cô, tôi cũng nhất định sẽ gánh vác, sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”

Ôn Hủ Hủ chân thành bày tỏ cách xử lý của mình.

Đây đúng là cách xử lý hợp lý nhất hiện nay. Cô không thiên vị con mình, nếu quả thật Hoắc Dận ác ý làm bị thương người, cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Nhưng hiện tại mấu chốt là cứu đứa nhỏ quan trọng hơn.

Nhưng người phụ nữ trung niên này hoàn toàn không nghe.

“Tại sao tôi phải nghe lời cô? Hiện tại con của cô đã thừa nhận. Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn đưa con cô cho tôi dạy dỗ lại. Nếu không, cũng đừng trách tôi không khách sáo!”

Nói rồi cô ta vẫy tay ra hiệu.

Lập tức, hai người mặc đồ đen theo phía sau cô ta đi tới.

Ôn Hủ Hủ nhất thời biến sắc!

Đây rốt cuộc là người nào? Giữa ban ngày ban mặt lại còn dám dùng tư hình? Không còn pháp luật sao?

Ôn Hủ Hủ lập tức ôm đứa nhỏ lui về phía sau vài bước: “Các ngươi muốn làm gì? Đừng có xằng bậy.”

“Xằng bậy?”

Người phụ nữ trung niên cười lạnh một tiếng: “Tôi chính là làm xằng bậy, cô có thể làm gì tôi?”

Sau đó, cô ta trực tiếp nhào tới Ôn Hủ Hủ!

Ôn Hủ Hủ quá sợ hãi.

Nơi này quá nhiều nguy hiểm, cô dùng sức ôm con bỏ chạy.

Nhưng dù sao cô cũng chỉ là phụ nữ, lại còn đang ôm Hoắc Dận cho nên làm sao chạy thoát được người phụ nữ trung niên cùng hai tên đàn ông mặc đồ đen kia!

“Ưm…”

Ôn Hủ bị người phụ nữ kia túm lấy tóc, cô chỉ cảm thấy da đầu đau nhức. Cả người cô không nhúc nhích được.

“Chát – – ” Một cái tát vang dội!

Ôn Hủ Hủ không hề phòng bị, cô bị người ta đánh loạng choạng vài bước, thiếu chút nữa hai mẹ con đã ngã trên mặt đất.

“Mẹ!!!”

Hoắc Dận nhìn thấy mẹ bất chấp nguy hiểm, cậu lập tức nhìn khuôn mặt sưng đỏ của mẹ hét lên một tiếng.

Lỗ tai Ôn Hủ Hủ đều “ong ong”, hoàn toàn không nghe rõ con trai đang gọi gì.

Thế nhưng, đôi tay kia vẫn luôn ôm chặt lấy Hoắc Dận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK