Ôn Hủ Hủ quyết định hôm nay sẽ không đưa em trai ra ngoài, dù sao cậu cũng vừa nổi giận như vậy.
Nhưng cô không ngờ, sau khi cô chuẩn bị xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì căn phòng mới bị đóng kín lại bên cạnh phòng cô lại đột nhiên mở ra.
”Em cũng muốn đi!”
”Hả?”
Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đeo gọng kính đen to đang uất ức đứng trước mặt mình, đột nhiên không biết nói gì.
Hai hôm nay em trai thay đổi quá nhiều, lúc thì ngoan ngoãn nghe lời cô như chủ tớ, lúc lại không chút nể nang mà nổi giận với cô.
Bây giờ lại còn nhõng nhẽo uất ức với cô nữa.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình cần phải tỉnh táo.
Nhưng lúc cô đang nghiêm túc đánh giá thì lại phát hiện sau khi thiếu niên thấy cô không để ý đến mình, cái đầu đội mũ nồi hơi cúi xuống, Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy hàng mi dài sau lớp kính đang cụp xuống đầy buồn bã.
Trái tim cô lập tức co lại.
”Được, vậy em mau đi thay quần áo đi, chị chờ em.” Cô mềm lòng, nhón chân lên vuốt mấy sợi tóc vểnh ra ngoài của cậu.
Ôn Cận nghe xong thì lập tức vui vẻ trở lại, cậu tươi cười, lập tức quay về phòng thay quần áo.
Kiều Thời Khiêm lúc này lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Phải nói Ôn Cận bây giờ là giống ngày thường nhất, vì đây mới là dáng vẻ của cậu mà mọi người nhìn thấy từ ngày đầu tiên.
Nhưng không hiểu sao anh ta vẫn cảm thấy chuyện này có chút sai sai, giống như nơi nào có vấn đề khiến anh ta vô cùng không thoải mái!
Cuối cùng ba người cùng nhau đi tìm người phụ trách Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản kia.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là Kiều Thời Khiêm và Ôn Hủ Hủ.
Ôn Cận nhiều lắm cũng chỉ tính là người đi theo họ mà thôi.
”Nancy, anh đã nghe ngóng rồi, bây giờ người phụ trách kia đang ở khách sạn Hildon, tốt nhất chúng ta đến thẳng khách sạn tìm ông ta, nếu đến phố Wall khó tránh khỏi việc bị người của Lâm n nhìn thấy.”
”Được.”
Ôn Hủ Hủ cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, cô lập tức đồng ý.
Nửa tiếng sau, cổng khách sạn Hildon.
Vì luôn suy nghĩ lát nữa gặp được người phụ trách kia sẽ nói chuyện hợp tác như thế nào nên xe vừa dừng Ôn Hủ Hủ đã đi thẳng xuống.
Ôn Cận cũng muốn đi cùng.
Lúc này Kiều Thời Khiêm ngồi trước lái xe nói: ”Ôn Cận, cậu ở dưới này chờ chúng tôi đi, tôi và chị cậu lên gặp khách hàng, nhiều người quá không tốt.”
”Có gì không tốt? Tôi đến đây là để đi gặp khách hàng với chị ấy.”
Giọng nói Ôn Cận lạnh nhạt, không chút để lời này vào mắt, cậu trực tiếp mở cửa đi xuống.
Kiều Thời Khiêm ngồi trong xe tức đến nổi đầy gân xanh.