Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó tìm được tòa nhà Ôn Hủ Hủ thuê.

Thế nhưng, khi hắn đi tới lại phát hiện, ở trên lầu kia không có ánh đèn.

Là ngủ rồi?

Sau khi hắn xuống xe và đóng cửa lại với một tiếng “rầm”. Trong đầu hắn hiện lên một tia nghi ngờ.

Nhưng là, hắn đúng kiểu người thực tế điển hình nếu đã đến nơi này, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước chân đi lên.

Vài phút sau, trước cửa phòng trọ quen thuộc kia.

“Ôn……”

“Chàng trai trẻ, cậu gọi ai vậy? Mẹ con trong đó đã dọn đi rồi, đừng tới tìm bọn họ nữa.”

Trùng hợp lúc này có một dì từ trên lầu vừa vặn đi xuống, nhìn thấy Hoắc Tư Tước tối đèn như vậy còn ở đó định gõ cửa, đèn pin của dì chiếu lên người hắn, nhắc nhở.

Hoắc Tư Tước nhất thời sửng sốt: “Chuyển đi rồi? Điều này sao có thể?”

“Tại sao lại không được? Lúc chạng vạng tối, tôi còn giúp nó xách vali xuống. Có tất cả ba đứa nhỏ và một người lớn. Dưới lầu ai cũng biết, tôi lừa cậu làm gì?”

“……”

Chỉ một câu như vậy, Hoắc Tư Tước giữa trời đông giá rét trong đêm khuya không kể mệt mỏi chạy tới đây. Sau tiếng “ù ù” trong đầu, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa của phòng trọ, không có động tĩnh.

Đúng vậy, nếu có người ở bên trong, ổ khóa kiểu cũ này làm sao có thể khóa ở bên ngoài?

Cho nên, Ôn Hủ Hủ không phải là không muốn tiếp điện thoại của hắn.

Mà là bỏ chạy?

Bắt cóc cả hai đứa con của hắn?!

Thân hình cao lớn của hắn, cứng đờ như bị sét đánh. Đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại à có thứ gì đó giống như nham thạch dâng trào từ trong lồng ngực hắn.

Một giây sau, hắn không kìm được cơn giận của mình, một cước đá “Phanh” một tiếng vang vào hành lang!

Cánh cửa kia, không ngờ lại bị hắn đá văng.

Quả nhiên là dọn sạch.

Đêm hôm đó lúc hắn tới, rõ ràng vẫn còn đầy đủ đồ đạc, có một chiếc bếp điện nhỏ ấm áp và một chiếc ghế sô pha nhỏ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp.

Còn có, cái bàn nho nhỏ mà hắn từng ngồi ăn mì……

Nhưng giờ đây cái gì cũng không có.

Căn nhà này, chỉ qua có vài giờ lại trống vắng đến vậy. Không có bất kì hơi ấm nào.

Con ngươi của hắn từng chút từng chút đỏ lên – –

Ôn Hủ Hủ!!!

Lúc Lâm Tử Dương nhận được điện thoại, cũng vừa lúc anh tata tắm rửa xong nằm xuống giường.

Bỗng nhiên nghe được tin này, anh kinh ngạc từ trên giường ngồi dậy: “Cậu nói giỡn sao? Cô Ôn mang theo đứa nhỏ chạy rồi? Sao có thể?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK