Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Ba, ba… ba đi đâu vậy? Có phải cả ba và mẹ đều không cần bọn con không? Có phải hai người thật sự ly hôn không?”

Bé khóc.

Đứa nhỏ từ bé đã ở bên ngoài vất vả bôn ba với mẹ nhưng chưa từng khóc.

Sau khi trở về, đối mặt với đủ mọi chuyện của ba và mẹ, ngay cả anh hai và em gái cũng không thể chịu được nhưng cậu bé vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bé vẫn luôn duy trì tính cách lạc quan tươi sáng của mình.

Nhưng bây giờ bé lại khóc.

Hoắc Tư Tước cảm thấy trái tim mình tan thành trăm mảnh, hắn lập tức bế bé lên ôm vào lòng.

“Sẽ không, sao ba và mẹ lại không cần các con chứ? Các con chính là bảo bối của ba mẹ, cho dù ba không cần cả thế giới cũng sẽ không thể không cần các con được.”

”Nhưng mẹ vẫn chưa quay về, có phải mẹ không cần chúng ta nữa không?”

Mắt đứa nhỏ ngấn lệ, bé ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi, sự lo lắng trong mắt bé giống như dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim hắn.

Hô hấp của Hoắc Tư Tước như dừng lại, cuối cùng hắn không thể nói ra được lời kia.

Hắn không biết, có lẽ cô sẽ thật sự không quay lại.

Cô nói cô không cần họ nữa, không phải sao?

Hoắc Tư Tước đột nhiên cảm thấy có gì đó trong lòng bắt đầu sụp đổ, hắn trời sinh đã hơn người, có thể một tay che trời Thượng Hải, hô mưa gọi gió, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy bất lực, cảm giác đó như cơn sóng bao trùm lấy cả người hắn.

Hắn không biết nên làm gì.

Trong lúc không nhìn thấy hi vọng, hắn ôm chặt đứa nhỏ đang ốm nặng, trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận.

Sự tức giận càng dâng cao hơn khi hắn nhận được tấm hình trong điện thoại di động, trong tấm hình, người phụ nữ đang vui vẻ đi cùng với người đàn ông đeo kính gọng vàng trên đường phố.

Đạt đến đỉnh điểm!

Ôn Hủ Hủ, vì sao em lại máu lạnh như vậy?

Chẳng lẽ trong lòng em, Ôn gia, Đỗ gia là nhà, còn gia đình nhỏ này không phải là nhà sao? Những đứa trẻ em mang đến thế giới này không quan trọng chút nào sao?

*

Hôm nay Ôn Hủ Hủ thu hoạch được không ít.

Không biết bên phía Lâm Ân xảy ra chuyện gì, rõ ràng hôm qua mấy người họ còn giương cung bạt kiếm với nhau, bọn họ đã khiến ông ta mất mặt như vậy nhưng hôm nay ông ta vẫn cho người gọi cô đi làm.

Hơn nữa còn là hạng mục cực kì tốt, giúp cô lời hơn một trăm vạn trong một ngày.

Thật sự kì lạ!

Nhưng Ôn Hủ Hủ cũng không nghĩ đến chuyện khác, dù sao tiền cũng đã nhận được, cô quan tâm đến những chuyện khác nhiều làm gì chứ.

”Tiểu Cận, nói đi, em muốn gì, hôm nay chị sẽ mang em đi mua.”

Nhận được tiền hoa hồng một trăm vạn tệ, Ôn Hủ Hủ đi trên phố Wall, vui vẻ hỏi em họ Ôn Cận sau lưng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK