Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giận, đương nhiên là vì trong thời khắc quan trọng này mà người phụ nữ Ôn Hủ Hủ kia lại đột nhiên xuất hiện làm loạn lễ đính hôn của cô ta.

Nhưng cô ta cũng cảm thấy vui vì nghe nói người phụ nữ kia bị Hoắc Tư Tước kéo đi cho chó ăn.

Đã cho chó ăn rồi thì cô ta không so đo chuyện này với người ta nữa.

Dù sao bây giờ họ đã đính hôn, sau này còn kết hôn, chuyện này không quan trọng.

Lạc Du nhanh chóng nghĩ thông, đồng thời cô ta cũng không muốn nhiều người để ý đến chuyện này nên cố ý đi trấn an ba mẹ hai bên, chỉ nói Hoắc Tư Tước không đến là vì công ty hắn có chuyện rất quan trọng.

Nghe cô ta nói vậy gia đình hai bên cũng chỉ có thể không nhắc lại.

Ngoài hai đứa nhỏ.

”Có phải mẹ không đến không?”

Thấy lễ đính hôn đã kết thúc mà mẹ vẫn không xuất hiện, Hoắc Dận vô cùng tổn thương, ngay cả mắt cũng ửng đỏ.

Mặc Bảo cũng rất thất vọng.

Nhưng khi thấy anh trai như vậy, cậu bé vẫn an ủi anh mình trước: ”Đừng lo, trước tiên chúng ta đi hỏi ông cậu xem mẹ có đến trước không đã.”

”Được.”

Hoắc Dận nghe xong tâm trạng mới tốt lên chút, hai đứa nhỏ đi tìm Đỗ Hoa Sênh.

Nhưng đến khi hai đứa nhỏ biết tin về mẹ mình thì cô đã bị nhốt ở trại chó cả một đêm.

”Ăn cơm!”

Sáng ngày hôm sau, Ôn Hủ Hủ đang bị nhốt nghe được tiếng quát lớn ở bên ngoài như thường lệ, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông mặc quần áo lao động ném một bát cháo thịt và hai quả trứng gà vào.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Nhân viên công tác: ”Cô nhanh chóng ăn cho tôi, tổng giám đốc nói phải vỗ béo cô rồi cô mới đủ tư cách làm lương thực dự trữ cho chó của chúng tôi, cô nghe hiểu không?”

”…”

Lần này Ôn Hủ Hủ không thèm trả lời, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài đến ngẩn người.

Đây là một căn phòng nhỏ thuộc một căn nhà hai tầng, cô ở tầng hai, thật ra hoàn cảnh không kém, ngoài đầy đủ đồ đạc ra thì cô còn phát hiện cảnh bên ngoài rất đẹp.

Trại nuôi chó?

Người đàn ông kia có thú vui này từ khi nào vậy? Vậy mà còn chạy đến tận đây để nuôi một đàn chó.

Ôn Hủ Hủ nghe tiếng chó sủa không ngừng bên tai mà cảm thấy phiền não, cô xoay người đi đến chỗ bữa sáng, bắt đầu từ từ ăn.

Bây giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo.

Cô không sợ mình bị băm cho chó ăn.

Lúc này cô càng nghĩ đến chuyện người đàn ông kia bị xóa trí nhớ hơn, thật ra cô chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ xóa trí nhớ…

Cô nắm chặt tay đến mức trắng bệch.

”Gâu gâu gâu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK