Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“……”

Hoắc Dận nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, ánh mắt không dám nhìn mẹ.

“Không, không…”

“Cái gì?”

“Mẹ, không phải, không phải các anh cố ý muốn đánh nhau, là những kẻ xấu này muốn hại anhDận, bọn họ xấu xa, muốn bỉ card âm thanh ở trong đàn của anh Dận, anh Mặc nhìn thấy thì tức giận, cho nên mới có thể đánh bọn họ.”

Thời khắc mấu chốt vẫn là Tiểu Nhược Nhược miệng lưỡi sắc bén, vung cánh tay nhỏ phẫn nộ, nói ra chuyện này.

Vừa dứt lời, trong phòng thu bỗng xôn xao!

Hoá ra là chuyện như vậy?

Những người vây xem đều ngẩn người, nhất thời có chút không thể tin được.

Còn Ôn Hủ Hủ, sau khi nghe xong đáy lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã nói rồi, con của cô nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, bọn họ đánh nhau chắc chắn có nguyên nhân bất đắc dĩ.

“Card âm thanh? Card âm thanh gì?”

“Chính là thứ chỉnh âm, mẹ, người này rất xấu, sau khi cậu ta nhìn thấy anh trai kéo đàn tốt, ghen tị với anh trai, muốn dùng card âm thanh này để vu khống anh trai, mẹ xem!”

Mặc Bảo thấy mẹ đã hết giận, lập tức buông tay nhỏ bé ra, cho mẹ xem chứng cứ vừa bắt được.

Trong chốc lát, phòng thu lại nổ tung!

Card âm thanh?

Đứa nhỏ tuổi còn nhỏ lại có thể biết dùng card âm thanh để hãm hại người khác?

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, bọn họ trợn mắt cứng lưỡi nhìn chằm chằm cậu bé mặc âu phục màu trắng cách đây không lâu còn được bọn họ đồng tình, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật.

“Trẻ con bây giờ rốt cuộc làm sao vậy? Sao ngay cả thủ đoạn như vậy cũng biết?”

“Quan trọng nó còn vừa đanh trống vừa la làng, cắn ngược lại vu khống hai anh em song sinh này!”

“Đúng vậy, nói như vậy cặp song sinh này đánh nó còn nhẹ, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy rồi.”

“……”

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hướng gió trong phòng thu đã thay đổi hoàn toàn.

Mọi người đều đứng về phía Mặc Bảo và Hoắc Dận.

Nhìn thấy trên mặt cậu bé mặc âu phục màu trắng lúc đỏ lúc trắng, giống như bị người hung hăng tát một cái, đặc sắc biết bao.

“Được rồi, chuyện này coi như kết thúc, chúng ta thu dọn một chút, trở về thôi.”

Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không có ý định đi tìm thằng bé này gây phiền toái nữa, mà lựa chọn yên ổn, chuẩn bị mang theo mấy đứa nhỏ về nhà.

Thế nhưng, dù thế nào cũng không nghĩ tới, cô không truy cứu đứa nhỏ này, ngược lại từ phái sau đám người kia, bỗng nhiên có một giọng nói: “Đánh thiếu gia nhà chúng tôi còn muốn đi? Cô nghĩ cũng quá hay rồi đấy?”

Một sự hỗn loạn!

Đám người tản ra, một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt hung hãng dáng người vạm vỡ lao ra từ trong đám người, lập tức ôm cậu bé mặc âu phục áo trắng đang nằm trên mặt đất lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK