“Đúng, chỉ dựa vào mình tôi, anh nên nhớ tôi đã có thể từ trong mộ bò ra, vậy tôi sẽ không ngại làm chút chuyện điên cuồng. Đừng quên, con thỏ có hiền đến đâu khi bị dồn vào chân tường còn quay ra cắn người đấy. Hoắc Tư Tước anh tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Mấy chữ cuối cùng cô gằng từng chữ nói với hắn, thật sự rất đáng sợ.
Hoắc Tư Tước từ bên này nhìn sang phát hiện trong đôi mắt đỏ như máu của người phụ nữ kia có một luồng sát kh, nếu như lúc này cho cô một thanh đao cô sẽ lập tức cầm nó tàn sát hết thảy những người cản đường cô!
Cô điên thật rồi!!
Hoắc Tư Tước nuốt nước miếng: “Cô có bệnh đúng không?”
“Tôi không cần biết tôi có bệnh hay là không? Nhưng nếu lần sau lại để cho tôi nhìn thấy trên người Dận Dận có một vết xước nhỏ tôi sẽ không để cho anh yên đâu!”
Ôn Hủ Hủ nói xong, bỗng nhiên kéo dì Trần đứng bên cạnh cô, giơ tay hung hăng đâm vào cổ dì ta!
Thoáng chốc cả phòng ăn chỉ còn nghe thấy tiếng hét của dì Trần. Dì trần thậm chí không kịp phản ứng lại, dì ta chỉ kịp ôm cổ ngã xuống đất, còn những người trong phòng ăn thì trợn mắt há hốc mồm không tin vào mắt mình!
Cô đã làm gì?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi dì Trần ngừng co giật nằm trên mặt đất. Lúc này mọi người nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ dì Trần có một chiếc kim dài bằng bạc.
Chúa ơi!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người kinh hãi, nhất là Cố Hạ bị dọa sợ tới mức nói không nên lời.
“Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô đang làm gì? Cô điên rồi sao? Cô dám giết người ở đây? Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Hả?!!”
Hoắc Tư Tước tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm phía người giúp việc ngã trên mặt đất không có động tĩnh gì rống lên một tiếng đầy giận giữ, cả người đều muốn nổ tung!
“Ôn Hủ Hủ, cô điên rồi, cô thật sự điên rồi!”
“Ôn Hủ Hủ biết cô đang làm gì không? Đây là con người!! Không phải động vật, mà cô tùy tiện giết dì Trần như vậy, não cô bị úng nước sao? Từ khi nào mà cô trở nên tàn nhẫn và độc ác như vậy?”
Hoắc Tư Tước lần đầu tiên có loại cảm giác tức giận đến mức đầu óc đều bị tê liệt.
Nhưng người phụ nữ này lại không có chút gì là hoảng sợ. Bị Hoắc Tư Tước rống lên nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn chỉ là nhìn chằm chằm hắn lạnh lùng cười: “Làm sao vậy? Sợ? Sợ thì anh nhớ kỹ cho tôi, Hoắc Tư Tước anh tốt nhất không nên khiêu chiến với tôi!”
Ôn Hủ Hủ lúc này giống như nữ ác quỷ, nói từng chữ một rồi xoay người rời đi.
Hoắc Tư Tước: “……”
Mặc Bảo: “……”
Cố Hạ: “……”
Trong tòa biệt thự lớn, Ôn Hủ Hủ cứ như vậy mà rời đi, thậm chí không một ai nghĩ tới việc cản cô lại. Mãi đến khi Ôn Hủ Hủ bước ra khỏi cổng, bóng dáng cô sắp biến mất thì Cố Hạ mới như trong mộng bừng tỉnh mà phản ứng lại.