Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao sẽ? Làm sao cậu biết cô xảy ra chuyện?

Và, cậu xin thì người đàn ông đó sẽ thật sự thả người sao? Trước khi cô xảy ra chuyện thế nhưng không thấy hắn có ý buông tha cho cô.

“Vậy là ai nói với cậu ấy ạ?”

“Đương nhiên là tiểu thiếu gia Mặc Mặc gọi điện thoại đến ông chủ mới đi tìm cô gia, lúc đó cháu ở bệnh viện, ông ấy thương lượng với hắn rất lâu mới để cho cháu về đấy.”

Người giúp việc già nói rất nhiều.

Ôn Hủ Hủ nghiêm túc lắng nghe, khi nghe thấy là vì con trai mình và cậu cố gắng thương lượng với người đàn ông đó mà cô mới sống sót.

Thì chóp mũi cô chua xót, suýt rơi nước mắt.

Cô nên may mắn là mình còn có người nhà yêu thương, nhất là người cậu này. Dù sao ông ta cũng không nỡ nhìn thấy cô xảy ra chuyện.

Cuối cùng tâm trạng của Ôn Hủ Hủ đã tốt hơn nhiều, hôm nay cô cũng ngoan ngoãn ở lại nhà họ Đỗ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Cho dù thỉnh thoảng dưới lầu vang lên tiếng trách mắng nói cạnh nói khóe của mợ.

Ngày hôm sau.

Sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, thế là cô rời giường đi xuống khỏi gác xép.

Hôm qua quá ầm ĩ, cũng không biết hai đứa trẻ như thế nào?

Và, Trì Úc bị cô liên lụy không biết có xảy ra chuyện gì không?

Ôn Hủ Hủ quyết định đi ra ngoài xem thử.

Nhưng vào lúc cô muốn ra khỏi cửa thì cậu Đỗ Hoa Sênh lại đột ngột đi tới: “Cháu đi đâu?”

“Cậu, cháu… cháu muốn đi xem Mặc Mặc bọn nó thế nào.” Ôn Hủ Hủ đứng ở cửa ấp úng giải thích.

Nào ngờ, cô vừa dứt lời thì cậu mắng ngay: “Có gì hay? Đi thay quần áo, hôm nay cậu trực tiếp dẫn cháu đi tìm hắn!”

“…”

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên!

Không phải chứ, cậu muốn tự mình dẫn cô đi tìm người đàn ông đó? Ai cho cậu dũng khí này vậy?

Dù sao chăng nữa Ôn Hủ Hủ cũng không dám có suy nghĩ này.

Nhưng sự thật là ông ta thấy cô bất động, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Đồ vô dụng, chỉ biết lén lén lút lút, cháu nợ hắn cái gì mà sợ thành như vậy hả?”

Mắng xong, ông ta đen mặt bỏ đi trước.

Ôn Hủ Hủ: …

Nuốt nước bọt, lúc này cô mới như tỉnh mộng vội vàng đuổi theo.

“Cậu ơi, cậu… đợi cháu, không phải cháu sợ hắn mà cháu chỉ là… chỉ là đi tìm hắn như thế này, hắn có gặp không chúng ta không?”

“Hắn dám không gặp!”

Đỗ Hoa Sênh lên xe, buông ra một câu rất có khí phách.

Ôn Hủ Hủ không nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK