Vì thế Ôn Hủ Hủ hỏi cặn kẽ hai đứa nhỏ, sau khi xác định bọn nhỏ đang ở khách sạn gần sân bay, cô vội vàng bắt một chiếc taxi chạy qua đó.
Cô thực sự xúc động và sốc khi thấy các con lại làm điều này vì mình.
Tất nhiên, điều khiến cô cảm động là các con trai đều nhớ đến cô, luôn muốn bảo vệ mẹ và đứng ra bênh vực mẹ.
Còn sốc thì sao?
Còn lại cũng là vì cô mà hai con trai đã nghĩ ra chủ ý như vậy.
Cái này thật sự quá lớn mật, cũng quá nguy hiểm!
Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng, sau hơn 20 phút, cuối cùng cô cũng tới khách sạn hai tiểu tử kia nhắc tới.
“Mặc Mặc, Dận Dận……”
Cửa phòng vừa mở ra, Ôn Hủ Hủ liền kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy Mặc Bảo mở cửa ra cho mình.
Nhưng Mặc Bảo lại không thèm để ý đến cô, cậu chỉ đứng ở cửa nhìn mẹ đầy bất bình lsau đó bĩu môi đi vào trong.
Ôn Hủ Hủ: “……”
Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện con trai lớn đang đứng đó, mặc dù không có biểu cảm giống như em trai. Thế nhưng, cậu cũng không nói gì.
“Dận Dận?”
Trong lòng Ôn Hủ Hủ cảm thấy áy náy, cô đi tới ngồi xổm trước mặt con trai lớn: “Mẹ xin lỗi, Dận Dận, Mặc Mặc, là lỗi của mẹ, mẹ không nên trách các con.”
Hoắc Dận mấp máy cái miệng nhỏ nhắn.
Cậu nhìn mẹ bằng một đôi mắt đẹp và nói một cách bình tĩnh: “Không sao đâu.”
Quả nhiên là đứa nhỏ do Hoắc Tư Tước dạy bảo.
Bất kể là cách xử lý sự việc hay suy nghĩ của cậu bé đều khác với Mặc Bảo, cậu luôn lấy đại cục làm trọng.
Ôn Hủ Hủ yên tâm một nửa, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai mẹ con cùng nhau đi vào trong phòng dỗ dành một cậu nhóc khác.
“Mặc Mặc?”
“Hừ!”
Cậu bé vẫn phớt lờ mọi người và nhìn về phía cửa sổ một cách giận dữ.
Ôn Hủ Hủ vừa bực mình vừa buồn cười. Không có cách nào, cô đành phải dùng con át chủ bài của mình.
“Được rồi, hôm nay mẹ vốn còn định đưa hai đứa về, nhưng Mặc Mặc vẫn còn giận mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“……”
nãy giờ cậu bé vẫn hờn dỗi không thèm quan tâm tới cô, cuối cùng cũng di chuyển đôi mắt nhỏ như lưỡi liềm của mình.
Hoắc Dận cũng bị lời nói của mẹ hấp dẫn.
Hoắc Dận dùng điệu bộ của anh trai nói với Mặc Mặc: “Em không thể giận mẹ, em sai rồi.”