Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Được, vậy thì không dập, rút hết cổ phần của Hoắc thị ở Thịnh Thế đi, coi như bồi thường cho con trai tôi.”

Hoắc Tư Tước vẫn không làm khó dễ bọn họ, nghe họ không đồng ý thì lạnh nhạt nói thêm câu nữa.

Lời vừa nói xong như sấm sét giữa trời quang trong đại sảnh, gần như ngay lập tức, người hai nhà Trì Bạch đều bị dọa đến mặt trắng bệch.

”Không! Không được!”

”Tư Tước, cậu bớt giận, anh… Bây giờ anh lập tức đi dập đầu với cháu trai, lập tức, không chỉ là chị dâu cậu mà ngay cả anh cũng đi, có được không?”

Trì đại thiếu gia đã nói không được rõ ràng, nắm tay vợ mình muốn chạy ra ngoài, muốn đi dập đầu với Mặc Bảo.

Nhưng lúc này Hoắc Tư Tước đã không còn kiên nhẫn.

Thịnh Thế hoàn toàn dựa vào Hoắc thị để chèo chống, nếu như không có Hoắc thị thì chỉ vài phút thôi họ cũng phá sản được, chưa nói đến chuyện bị các tập đoàn khác chèn ép mà ngay cả việc kinh doanh cũng sẽ có vấn đề.

Vợ chồng Bạch thị trực tiếp quỳ gối trước mặt tổ tông này!

”Em họ, anh chị biết sai rồi, van xin cậu cho anh chị một cơ hội, cậu yên tâm, lúc về anh sẽ đánh chết thằng nhãi kia, cậu đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh chị lần này được không?”

Thái độ của bọn họ có thể nói là vô cùng hèn mọn.

Nhưng không ai quan tâm đến bọn họ cả.

Sau khi nói xong những lời này, Hoắc Tư Tước không thèm nhìn họ, hắn nhớ vợ con mình đã đi ra ngoài, lập tức quay người sải chân dài bước ra.

Trì gia, hắn căn bản không để vào mắt.

Những năm gần đây, mặc dù đó là cô ruột của hắn, nhưng nhà họ Trì mượn danh nghĩa Hoắc gia ở bên ngoài làm mưa làm gió, làm danh tiếng của Hoắc gia xấu đi không ít, Hoắc Tư Tước đã sớm khó chịu với điều này.

Hơn nữa lần này mấy người họ còn trực tiếp muốn ngồi lên đầu hắn.

Hoắc Tư Tước không quan tâm đến cái gì gọi là thể diện, sau khi nói xong những lời này, hắn xoay người ra khỏi đại sảnh.

”Dận Dận, con nói xem, có phải chúng ta gây phiền phức cho ba con rồi không?”

”Không có.”

”Hả? Không sao? Đây chính là nhà bà cô con đó.”

Bên ngoài tòa nhà, Ôn Hủ Hủ mang theo ba đứa nhỏ ngồi trên bậc thang, cô uể oải nhìn về phía trước, miệng không ngừng hỏi con trai, có phải cô lại gặp rắc rối rồi không.

Hoắc Dận chỉ có thể lại lần nữa xác nhận cho mẹ, không có!

Vì sao mẹ lại ngốc như vậy chứ? Ba căn bản không để nhà họ Trì vào mắt thì lấy đâu ra phiền phức chứ? Chỉ sợ ba mới là phiền phức lớn nhất của nhà họ Trì cũng nên?

Hoắc Dận nhìn người mẹ ngốc nhà mình mà thở dài một hơi.

Lúc này Mặc Bảo cũng có chút thấp thỏm, dù sao cậu bé vừa quay về nên cũng không quá quen thuộc với nhà họ Hoắc.

Nhưng cậu bé nhanh chóng thấy ba mình đi ra ngoài.

”Ba!”

Đứa nhỏ nhanh mắt thấy vẻ mặt ba không khó coi chút nào, cậu bé lập tức vui vẻ hô to một tiếng rồi đứng lên vui vẻ lao về phía ba mình như con én nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK