Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mặc Mặc, hiện tại số 1 hoàng đình chính là nhà của con, về sau con cứ ở đó!”

Hắn cự tuyệt một cách đầy uy nghiêm, gần như bốn mẹ con ngay lập tức cảm nhận được một loại áp bức đáng sợ ập đến.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng dần tái mét.

Cô ôm lấy đứa con trai nhỏ đang sợ hãi, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông: “Anh làm gì vậy? Anh dọa con rồi.”

Lúc này vẻ lạnh lùng trên mặt Hoắc Tư Tước mới dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn kiên trì với quyết định của mình.

“Tôi chỉ đang giải thích với thằng bé về sự thật, bây giờ thằng bé là con trai Hoắc Tư Tước tôi, nó không thể quay về sống với cô. “

“Tuy rằng anh là ba thằng bé, nhưng tôi cũng là mẹ của nó. Năm năm nay thằng bé sống cùng tôi. Tại sao giờ không thể?”

Ôn Hủ Hủ cũng có chút tức giận, đồng thời xen lẫn một tia sợ hãi.

Bởi vì, điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông này đã bắt đầu cướp con trai của cô, hắn đã không chịu để đứa nhỏ về ở với cô.

Tiếp theo hắn muốn làm gì?

Có phải không cho cô gặp con nữa đúng không?

Ôn Hủ Hủ ôm chặt lấy con trai.

Giọng Hoắc Tư Tước quả nhiên lại bắt đầu khô khốc: “Nói bậy bạ! Đứa nhỏ là máu thịt của Hoắc Tư Tước tôi, tất nhiên phải đi theo tôi. Hơn nữa, nhà cô là nơi để người ở sao? Ít nhất ở chỗ tôi còn có người giúp việc. Chắc chắn điều kiện sống sẽ tốt hơn cô. Sao cô có thể dám để con mình sống ở một nơi rách nát như vậy?”

“Anh……”

Ôn Hủ Hủ tức giận đến không thể cảm xúc chính mình. Miệng vết thương còn chưa kịp lành lại đã bắt đầu nứt ra.

Mặc Bảo thấy vậy, trong lòng lo lắng, vội vàng dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng giận, mẹ yên tâm, Mặc Mặc không đi đâu cả, Mặc Mặc sẽ ở căn nhà rách nát với mẹ!”

Hoắc Tư Tước: “……”

Còn chưa kịp mở miệng,thì có một bàn tay nhỏ kéo lấy hắn.

“Ba còn bắt nạt mẹ nữa, con cũng sẽ ở cùng với mẹ!” Là Hoắc Dận, cậu bé cũng đứng về phía mẹ mình.

Hoắc Tư Tước nở nụ cười, lửa giận trong lòng hắn từng đoàn xông lên. Hận không thể đánh cho mỗi đứa một cái vào mông.

Đó là cách hai đứa nhỏ hiếu thảo với hắn sao?

Hai ngày nay hắn dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn, đi uống, ngay cả công việc cũng cho lùi lại. Bây giờ lại đối xử với hắn như vậy sao?!

Hắn nhịn không được cục tức này, cuối cùng mang cả ba đứa nhỏ đi.

Sau đó, liên tiếp hai ngày hắn đều không dẫn bọn nhỏ tới. Đương nhiên, bản thân hắn cũng không tới.

Ôn Hủ Hủ trông sao trông trăng. Hai ngày sau, cô trông đến lúc mình xuất viện.

“Cô Ôn, chúng tôi nhận được sự phân phó của tổng giám đốc, nói đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK