”Ôn tiểu thư, cô tỉnh chưa? Tiên sinh nói tôi nấu tổ yến bổ máu cho cô, cô tỉnh rồi thì tôi sẽ mang vào cho cô.”
Ôn Hủ Hủ đang ngây người nằm trong chăn nhìn trần nhà thì đột nhiên dì Vương gõ cửa.
Tổ yến bổ máu?
Ôn Hủ Hủ có chút thụ sủng nhược kinh.
”Ừm, vào đi, không cần mang lên đâu, tôi tắm qua chút rồi sẽ đi xuống.”
Ôn Hủ Hủ bò ra khỏi giường, mặc đồ ngủ chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Thật ra hôm qua lúc tỉnh lại thấy người giúp việc ở nơi này cô đã cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô và chủ nhân của dì ta có quan hệ rất lúng túng, nói là mẹ đứa nhỏ nhưng quan hệ của hai người lại tệ đến mức không bằng bạn bè bình thường.
Mà tối qua cô lại ngủ ở phòng ngủ này.
Ôn Hủ Hủ tùy tiện tắm qua trong phòng vệ sinh.
Cũng may lúc đi ra dì Vương đã đi xuống, cô lập tức đến tầng hai, đến phòng ngủ mình thay quần áo rồi mới xuống dưới.
Đương nhiên trong lúc cởi bộ đồ ngủ kia, cô không nhịn được mà đỏ mặt.
Hôm qua ai thay đồ ngủ giúp cô vậy?
Lúc xuống tầng, Ôn Hủ Hủ hỏi mấy đứa nhỏ đâu, sau khi biết các bé đã về nhà cũ thì không nhịn được mà lo lắng: ”Đều đi sao? Nhược Nhược cũng đi?”
”Đúng vậy, Ôn tiểu thư không cần lo lắng, buổi sáng trước khi đến công ty tiên sinh đã gọi điện thoại cho ông cụ, ông cụ nói ba đứa nhỏ đều ổn.”
”Vậy sao.”
Ôn Hủ Hủ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không quá lo lắng về hai con trai, cô chỉ lo con gái của mình, bây giờ họ vẫn không biết thân phận của con bé, cô sợ bé sẽ phải chịu uất ức.
Cũng may không sao.
Ôn Hủ Hủ cầm điện thoại một lúc lâu.
Đã gần cuối năm, thời tiết rất tốt, trời xanh không mây, ánh sáng tươi sáng, hoa cẩm tú cầu và lan hồ điệp nở đầy màu sắc trên ban công tầng hai, gió thổi nhẹ mang theo hương hoa thoảng qua, đẹp đến mức giống như tranh vẽ.
Ôn Hủ Hủ tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô cũng mở điện thoại ra tìm một dãy số đã lâu không gọi.
”Alo?”
”…Tút tút tút.”
Vô cùng bất ngờ, sau khi bên kia nhận điện thoại, nghe thấy giọng của cô, người bên kia không nói một từ nào đã cúp điện thoại.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Trong giây lát, chút hi vọng còn sót lại trong đáy lòng đã hoàn toàn bị phá nát, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như có một ngọn lửa giận bùng cháy, cầm điện thoại lên tiếp tục gọi đi.
Cũng may lần này cô gọi điện đã có người nghe.