”Tiểu Cận, sao vậy?”
”Chị, Lâm Ân tiên sinh kia gọi điện thoại đến đây, muốn chúng ta bây giờ qua chỗ ông ta một chuyến, nói có một cơ hội rất tốt, nếu chúng ta muốn kiếm tiền thì lập tức đến.”
Ôn Cận đứng trước cửa sau khi ngủ đủ giấc thì tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cậu đeo một chiếc kính đen, mái tóc đen ngắn đội một chiếc mũ len nhạt màu, đưa mắt nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ của thiếu niên, vừa ngây ngô vừa tràn đầy sức sống, người khác nhìn chỉ có thể cảm thán.
Tuổi trẻ thật tốt.
Ôn Hủ Hủ gãi đầu một cái: ”Được, chị đi thay quần áo, đúng rồi, anh Kiều đâu?”
Ôn Cận nhìn xuống dưới sàn nhà: ”Không biết, sáng nay anh ta đến tìm chị, em nói chị vẫn còn ngủ, sau đó anh ta ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.”
Sớm như vậy đã tìm cô?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ”Thật sao? Vậy em có nói gì không?”
Ôn Cận khó hiểu: ”Không nói gì nha, chỉ nói chị uống say quá nên giờ vẫn ngủ, sao vậy? Chị, chị muốn em nói gì sao?”
”Không, không có, cái gì em cũng không cần nói, được rồi, bây giờ chị đi thay quần áo!”
Sau đó người phụ nữ này đóng cửa phòng một cái ”rầm”.
Để lại Ôn Cận đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm cánh cửa này, khóe mắt cậu hơi căng ra, một lúc lâu sau, cậu cũng xoay người về phòng thay quần áo.
Lúc cậu cởi quần áo ra, điện thoại di động đang để trên bàn đột nhiên sáng lên, một tin nhắn vừa được gửi đến.
Lâm Tử Dương: [Tổng giám đốc, ngài còn không về thì công ty sẽ bị mấy cổ đông già kia hủy mất!]
Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận lại lần nữa đến sơn trang của Lâm Ân.
Đúng là sau khi bọn họ đến đó, chỉ liếc mắt thôi đã thấy những người ở trong bữa tiệc hôm qua đang ở trong sân sau.
”Xem ra hôm nay có chuyện lớn.”
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì theo bản năng nói một câu với em trai Ôn Cận đang đứng bên cạnh.
Ôn Cận gật đầu.
Nhưng cậu không lên tiếng như thường ngày mà vô cùng ngoan ngoãn đứng sau lưng cô.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
”Cô Nancy, cô đến rồi, mau qua đây đi, nhanh, bên này.”
Lúc Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy em trai có chút gì đó không giống thường ngày thì đột nhiên những người đang đợi trong sân thấy cô, vô cùng nhiệt tình bảo cô qua đó.
Tất cả mọi người ngôi sao sáng trong giới tài chính, bây giờ đều đi theo Lâm Ân, đương nhiên họ sẽ niềm nở mỗi khi gặp nhau.
Ôn Hủ Hủ đi qua.
”Mọi người đợi lâu rồi sao?”
”Không có, chúng tôi cũng vừa đến, đúng rồi Nancy, cô có biết lần này hạng mục chúng ta cần làm là hạng mục nào không?” Có người đột nhiên hỏi Ôn Hủ Hủ.
Sao Ôn Hủ Hủ biết được? Cho dù bây giờ Lâm Ân đang tán thưởng tài năng của cô thì ông ta cũng sẽ không tiết lộ những tin tức này cho cô biết.