Ôn Hủ Hủ mất đi vẻ tự tin vừa rồi, cô mở miệng định giải thích. Nhưng người đàn ông này cũng đã khom lưng bế Hoắc Dận lên.
“Đi, cùng ba xuống ăn cơm. Mặc Mặc, con cũng lại đây, cùng ba đi xuống.”
Hắn lại vẫy vẫy tay với Mặc Bảo.
Mặc Bảo: “……”
Đây thật đúng là!!
Bố và mẹ sao có thể như vậy? Cậu là cái bánh thơm ngon hay sao? Cứ giành qua giật lại như vậy?
Mặc Bảo bị hai bên giành giật, cậu cảm thấy rất không vui.
Tuy nhiên, cậu vốn dĩ là một đứa trẻ vô cùng thông minh, sau khi cân nhắc một chút, cậunghe lời đi qua chỗ ba: “Được rồi Hoắc Dận, anh đừng đau lòng, mẹ sẽ không đi đâu. Anh tới dẫn mẹ và em gái xuống ăn tối đi, cẩn thận vết thương của mẹ nha.”
Sau khi Mặc Bảo đã đi ngang qua chỗ hắn cậu đã nghĩ cách để trao đổi ám hiệu với anh trai mình.
Chỉ số thông minh của Hoắc Dận cũng không kém em trai, cho nên vừa nghe thấy lời này đã hiểu Mặc Bảo muốn nói gì. Cậu lập tức tuột xuống khỏi người ba, chần chừ đi tới trước mặt mẹ: “Mẹ –”
Ánh mắt ủy khuất của Hoắc Dận thật sự làm thổn thức trái tim cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức ngồi xổm xuống trước mặt con trai: “Xin lỗi Dận Dận, mẹ sẽ không đi, mẹ ở bên cạnh con.”
“Vâng, mẹ.”
Cậu bé nghe vậy mừng rỡ, dang rộng vòng tay ôm mẹ thật chặt.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý ở lại. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ sự thuyết phục của con trai cô, còn có một lý do khác, đó là cô nghe được hàm ý từ câu nói của Hoắc Tư Tước, anh ta chỉ cô cảm thấy cô đã không chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ mà thôi.
Ôn Hủ Hủ lau nước mắt trên mặt con trai mình.
Hoắc Tư Tước nhìn ba mẹ con nhà này diễn kịch mà không nói thêm lời nào nữa.
Cuối cùng khi mọi chuyện được giải quyết xong, hắn nhếch miệng sau đó ôm con trai đi xuống.
“Nhìn xem, ba thật sự không đuổi mẹ đi!”
——
Sau vài phút, cả gia đình bước xuống.
“Mọi Người cuối cùng cũng xuống rồi, mau ăn đi. Trời hôm nay lạnh, e rằng lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
Dì Vương đợi ở dưới lầu đã lâu, thấy cả nhà ông chủ đi xuống liền vui vẻ chào hỏi.
Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, ôm con trai đi tới.
“Ba, ba thích ăn gì vậy?”
Mặc Bảo rất vui vẻ, sau khi đi theo ba tới bàn ăn cậu dùng bắp chân và cánh tay nhỏ của mình bò lên ghế ngồi cười híp mắt hỏi ba.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên liếc qua cậu: ” Ba cái gì cũng ăn.”
“Vậy hôm nay mẹ làm sủi cảo, ba cũng sẽ thích ăn chứ?” Mặc Bảo lại đột nhiên nói một câu.
Thoáng chốc, Hoắc Tư Tước bên này còn chưa lên tiếng. Bên kia Ôn Hủ Hủ đang thắt khăn ăn cho con gái, tay run lên, thiếu chút nữa siết chặt cái cổ nhỏ của cô bé!