Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đối mặt với sự chất vấn của cô, người đàn ông kia châm chọc nói: ”Cô cho rằng ai cũng như cô sao? Ngốc như heo vậy, dạy thế nào cũng không nổi.”

”…”

Cái gì?

Cô ngốc như heo khi nào? Chỉ là tư chất hơi kém chút, học một thời gian dài rồi, không phải bây giờ cô cũng là bác sĩ sao?

Ôn Hủ Hủ có chút không phục, tên đàn ông này lại nói cô như vậy sao.

”Tôi kém chỗ nào? Bây giờ y thuật của tôi đều là tôi tự học, mặc dù năm đó… tôi học tây y, ở chỗ bác sĩ Kim cũng hơi ngốc một chút, nhưng bây giờ trung y của tôi có thể lăn lộn anh thành dạng này thì sao tôi có thể ngốc như heo được?”

”…”

Câu này vừa nói xong, người đàn ông kia đúng là không thể phản bác được.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cũng không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ không, cô đột nhiên thấy ánh mắt Hoắc Tư Tước dịu dàng hơn nhiều.

”Ừm, cô rất lợi hại, nhưng sao cô lại không phải họ Đỗ?”

”Họ Đỗ? Chuyện này thì liên quan gì đến họ Đỗ?” Ôn Hủ Hủ vô cùng khó hiểu.

”Đương nhiên vì cô là cháu gái của Lạc Hải Minh, cô nói xem có liên quan hay không?” Người đàn ông kia đột nhiên cười lạnh một tiếng.

”…”

Ôn Hủ Hủ mở to mắt.

Đương nhiên cô biết Lạc Hải Minh, đó là bác sĩ nổi tiếng thành phố A những năm tám mươi, hơn nữa lại còn là bác sĩ phẫu thuật não rất nổi tiếng.

Lúc đó, ông ấy và ông ngoại Đỗ Hành đều rất nổi tiếng, vì Đỗ gia là thế gia Trung y, Đỗ Hành là một nhân vật xuất chúng của nhà họ Đỗ bọn họ, thành phố A lúc đó có một câu nói: ”Tây Lạc Trung Đỗ”, hai người nếu song kiếm hợp bích thì vô địch thiên hạ.

Nhưng đáng tiếc, ông ngoại cô bây giờ đã trở nên như thế này.

”Nhưng Lạc gia này không phải đã sớm không còn trong nước rồi sao? Mấy chục năm nay đều không có nghe tin tức gì của nhà họ.”

”Là do Đỗ gia các cô kiến thức nông cạn, Lạc Hải Minh người ta đã sớm thành lập một cơ sở y tế khổng lồ ở nước ngoài, rất nhiều bệnh viện khắp thế giới đều của Lạc gia, Lạc Du chính là một người phụ trách trong đó, đâu giống Đỗ gia của cô?”

Người đàn ông này nói xong vẫn không quên chế nhạo Ôn Hủ Hủ một câu.

Ôn Hủ Hủ cắn răng.

Hắn không nói cô thì sẽ chết sao?

Hai gia tộc đều từng rất nổi tiếng, bây giờ một nhà như mặt trời ban trưa, nhà còn lại thì lưu lạc đến mức ngay cả nhà ở cũng không còn, cô còn có thể nói gì đây?

Đặc biệt là còn vì con cháu như Đỗ Như Quân làm Đỗ gia suy bại.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trầm xuống.

”Hỏi xong rồi?”

”Hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK