Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy đứa nhỏ này thật sự rất biết lên kế hoạch. Rõ ràng là đang nói bậy bạ nhưng lúc này lại hùng hồn lý lẽ không chút sai sót nào.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng thêm ảm đạm.

Hắn không biết chuyện này có phải do Lâm Tử Dương làm hay không?

Nhưng có một điều chắc chắn, những đứa trẻ này đã hoàn toàn đứng về phía mẹ bọn chúng. Nhìn xem tình huống này, còn có những lời kia, bọn chúng đều đang bắt đầu liên kết lại để đối phó với hắn!!

Hoắc Tư Tước đột nhiên lại đau đầu.

“Thì ra là như vậy, nếu đã như vậy thì tôi sẽ rời đi. Xin lỗi anh Hoắc tổng, cũng không phải tôi muốn tới nơi này,mà là lúc tôi vừa xuất viện thì bị vệ sĩ của anh cưỡng chế đưa tôi tới đây, thật xin lỗi.”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng lên tiếng, cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cau có của hắn, cô cụp mắt cúi đầu, chôn vùi tất cả những cảm xúc không nên có vào trong lòng.

Tiếp theo, cô cúi xuống ôm con gái mình lên chuẩn bị rời đi.

Đây là kết không lường trước được.

Ai cũng không nghĩ tới!

Bao gồm cả hai cậu bé đã lên kế hoạch bày ra toàn bộ chuyện này.

Sao lại như vậy?

Mọi chuyện không suôn sẻ sao? Ba cũng không nói gì mà, tại sao mẹ còn muốn đi?

Hai đứa nhỏ hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng nếu chúng biết rằng khi người lớn đối mặt với một điều gì đó, ngoại trừ nhìn bề ngoài còn cần phải quan sát sắc mặt của đối phương.

Nếu như vậy, bọn nhỏ có lẽ sẽ hiểu.

“Mặc Mặc, đi thôi.”

Ôn Hủ Hủ ôm con gái sau đó đưa tay ra cho con trai.

Tất nhiên cô không thể bỏ cậu ở đây, cậu là con của cô.

Nhưng Hoắc Dận còn đang ôm hai chân ba mình, sau khi nghe mẹ chỉ gọi em trai, đột nhiên cậu quay đầu nhìn về phía mẹ, đôi mắt nhỏ lại đỏ lên.

Mặc Bảo: “……”

Ngay khi trong phòng ngủ này lại sắp diễn ra một màn kịch bi thảm mẹ con bị chia cắt. Hoắc Tư Tước đang đứng ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng

“Ôn Hủ Hủ, cô cố ý đúng không?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn: “Anh nói cái gì?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước bắt đầu chùng xuống: “Tôi nói sai sao? Để cô tới đây ở không phải để cô đem nơi này biến thành gà chó không yên. Cô nhìn xem nơi này bị cô biến thành cái dạng gì rồi?”

Hắn nhìn lướt qua phòng ngủ.

“Tôi……”

Ôn Hủ Hủ nhìn quanh lập tức cứng họng không nói được gì.

Quả thật, không khí lúc này trong phòng khá căng thẳng. Vừa rồi bọn nhỏ còn rất vui vẻ, giờ thì ngoại trừ cô đang ôm con gái, còn lại là hai ánh mắt nhỏ của hai đứa trẻ kia đều đã đỏ hoe, bọn chúng đều đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK