Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đang… quan tâm cô đấy à?

Cô bối rối thu lại tầm mắt, trái tim không nghe lời đập loạn nhịp, vành tai dần ửng hồng.

“Không… không phải. Các con muốn đi chơi nên tôi ra đây với các con.”

Cô ấp ủng giải thích, từ dạo đó đến nay, lần đầu tiên cô lộ vẻ căng thẳng, khó xử trước mặt hắn.

Hoắc Tư Tước nhếch đôi môi mỏng.

Hắn cũng nhìn sang các con đang chơi ở đằng trước, ung dung vắt chân phải lên chân trái, nhếch khẽ môi trông ừa tao nhã vừa kiêu ngạo.

Có thể thấy hắn đang rất vui.

“Tôi nói chuyện với nhà trẻ rồi, cũng sắp nghỉ đông nên các con không cần đi học nữa, cô ở nhà trông các con đi.”

“Hử?”

Ôn Hủ Hủ lại trợn mắt với hắn: “Tôi ở nhà trông con? Thế công việc của tôi thì sao? Tôi còn phải đi làm mà.”

“Cái bệnh viện tồi tàn đó có gì tốt đẹp đâu? Suýt nữa mất cả cái mạng ở đó, cô chịu khổ chưa đủ à?”

Hoắc Tư Tước nói chuyện chẳng nể nang gì, cũng cười khẩy khinh thường!

Ôn Hủ Hủ nghe mà thay đổi sắc mặt!

Cô định cãi lại, nhưng khi ngoảnh sang nhìn thấy nét mặt mệt mỏi, con ngươi vằn tơ máu của hắn, bỗng dưng cô lại nuốt những lời muốn nói xuống.

“Tôi biết rồi.”

Cô bực bội ngoảnh mặt sang nơi khác.

Mấy phút sau, mấy đứa nhóc nhìn thấy ba hay sao mà chạy về.

“Ba, ba về rồi!”

Đứa nhào đến đầu tiên đương nhiên là Mặc Bảo. Do ba giữ đúng lời hứa nên cậu vui lắm, vô cùng vui vẻ nhào vào vòng tay của ba.

Hoắc Tư Tước ôm con, véo cái mũi nhỏ của cậu.

“Ừ, ba về rồi. Hôm nay Mặc Mặc có hoàn thành việc ba giao không?”

“Con có ạ. Bọn con đã chăm sóc tốt cho mẹ, không cho mẹ đi lung tung. Nhưng mà ba ơi, lúc chiều biết ba ra mặt cho mẹ, mẹ ngồi trong phòng khách khóc lâu lắm đó!”

“Hoắc Kỳ Mặc! Con nói gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ không ngờ thằng nhóc mình nuôi lớn lại bán đứng mình!!!

Bé Mặc lập tức nheo mắt cười tinh ranh.

“Mẹ đừng giận mà. Chuyện này cần nói cho ba biết chứ, nếu không ba làm nhiều thế lại không biết mẹ suy nghĩ thế nào, chẳng phải ba sẽ đau lòng lắm ư?”

“Phải ạ!” Hoắc Dận lời ít ý nhiều phụ họa theo.

Ôn Hủ Hủ muốn bùng nổ!

Nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn mình, máu nóng xông lên, mặt cô đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống!

“Các con… Mẹ không nói chuyện với các con nữa…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK