Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Hả?” Ôn Hủ Hủ bối rối, cô hoàn toàn không theo kịp bước chân của người đàn ông này, chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn hắn.

Kết quả Hoắc Tư Tước lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó hắn xoay người lại, trong lúc cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã trực tiếp bế ngang cô lên!

”!!!”

Não Ôn Hủ Hủ lập tức ngừng hoạt động!

Có lẽ cô đang nghĩ mình nằm mơ đi.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước rất lạnh nhạt, sau khi ôm người phụ nữ này về phòng mình, hắn đặt cô xuống giường rồi xoay người đi tìm hòm thuốc.

Giường… Trên giường…

Ôn Hủ Hủ lại càng hãi hùng hơn.

Cũng đúng lúc này, Hoắc Tư Tước cầm hòm thuốc quay lại, thấy cô ngồi đó như gặp địch, hắn từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh nói: ”Cởi quần áo ra!”

”Hả?” Ôn Hủ Hủ như bị cái gì đó dọa, cô lập tức ngẩng đầu: ”Tại sao phải cởi quần áo? Tôi…Tôi không cởi.”

”Cô không cởi thì tôi bôi thuốc cho cô kiểu gì? Hay cô muốn ra ngoài tìm người khác bôi cho cô?”

Hoắc Tư Tước uy hiếp không chút nể nang.

Ra vẻ trong trắng cho ai xem vậy, hai người bọn họ còn chưa ngủ qua với nhau à?

Câu cuối cùng có tác dụng, vì không muốn rời đi nên cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn đỏ mắt cởi quần áo ra.

Cũng đúng lúc này Hoắc Tư Tước mới phát hiện cô không mặc nội y bên trong, chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, có lẽ đã tắm nên bên ngoài tùy tiện khoác thêm áo choàng.

Đáng chết!

Hắn cảm thấy bụng dưới nóng bừng, không thể không ép buộc bản thân phải dời mắt nhìn về phía vết thương của Ôn Hủ Hủ.

Phần máu ứ đọng rất lớn, trên làn da trắng nõn mịn màng của người phụ nữ càng nổi bật hơn, vừa nhìn đã biết tình huống lúc đó rất nghiêm trọng.

”Cô không sợ lúc đó ông ta sẽ giết mình sao?”

”…Hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đang đỏ bừng, cô quay đầu sang bên khác, nghe thấy lời này thì quay lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt đen như mực kia của hắn.

Sâu không thấy đáy, nhưng có thể thấy được sự đau xót trong đó.

Nhịp tim của Ôn Hủ Hủ hẫng mất một nhịp.

”Tôi… Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn… chỉ muốn tìm được nguyên nhân bị bệnh của Mặc Bảo.” Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, bối rối trong giây phút này càng khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Một người phụ nữ vì con mà không cần cả mạng sống, vì sao lúc trước cô lại nói với hắn cô không cần mấy đứa nhỏ nữa?

Ánh mắt Hoắc Tư Tước tối đi, hắn tập trung tinh thần, lấy một bình thuốc tiêu sưng ra, đổ thuốc ra lòng bàn tay rồi đặt lên làn da mềm mại của cô.

”A…”

Ôn Hủ Hủ lập tức kêu lên.

Vết thương đau đớn cộng với lòng bàn tay nóng hổi của người đàn ông khiến cô cảm thấy vô cùng kì lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK