Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hủ Hủ lúc này vẫn đang duy trì tư thế ôm lấy Hoắc Tư Tước từ phía sau, đột nhiên nhìn thấy Lãnh Tự tới, lúc này mới bừng tỉnh ngay lập tức buông tay rồi lui sang một bên.

“Ối…”

Ngay cả khi cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể, cô vẫn cố chịu đựng không dám phát ra chút âm thanh nào.

Cô vừa làm cái quái gì vậy?

Cô bị điên rồi sao?

Ôn Hủ Hủ cúi đầu, khập khiễng đứng đó.

Lãnh Tự đang muốn tiến lên, lại bỗng nhiên phát hiện sắc mặt tổng giám đốc nhà anh ta không đúng lắm, rõ ràng vừa rồi vẫn nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng bây giờ lại bao phủ đầy sương tuyết lạnh lẽo.

Ánh mắt âm u giống như muốn ăn thịt người.

Lãnh Tự: “…”

Một giây sau, anh ta đổi chủ ý: “Tổng giám đốc, nếu không có việc gì nữa tôi sẽ mang người về, ngài yên tâm sau này Hoắc Kiêu sẽ không còn sống ra khỏi nhà họ Hoắc.”

Sau đó anh ta dẫn theo người cùng Hoắc Kiêu, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Thị lực của người đàn ông vẫn còn tốt.

Lãnh Tự vừa đi, mấy người phụ nữ kia cũng chuồn mất, trong phòng hỗn độn cũng chỉ còn lại ôn Hủ Hủ và Hoắc Tư Tước.

Thật ra Ôn Hủ Hủ cũng muốn đi.

Nhưng mà hiện tại cả người đau nhứ, đặc biệt là đầu và hai tay giống như sắp đứt ra, cô sợ vừa đi sẽ trông rất nhếch nhác, cô không muốn để Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ đó của cô.

Vì vậy cô ngồi đó.

“Cô còn ở lại đây làm gì? Thương nhớ mùi ở đây sao?” Hoắc Tư Tước rút ra một tờ khăn lau máu tươi trên tay, có chút không kiên nhẫn hỏi.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cô đã nói rồi mà, làm gì có dụ hắn cố ý tới cứu cô chứ, nhìn hắn hiện tại sau khi khôi phục vẻ lãnh đạm như thường ngày và không kiên nhẫn, đâu có quan tâm cô chút nào?

Ôn Hủ Hủ rũ xuống hai tròng mắt, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Ừm, đi thôi.”

Sau đó cô kiên trì, chuẩn bị cho dù thế nào cũng phải thẳng lưng làm bộ như không sao đi ra ngoài chỗ này.

Thế nhưng cô còn chưa kịp nhúc nhích, Hoắc Tư Tước đã lau sạch tay đi tới bên cạnh cô, vẻ mặt hắn ghét bỏ cúi đầu nhìn cô sau đó đột nhiên khom lưng trước mặt cô.

Ôn Hủ Hủ: “!!!”

Sấm sét cuồn cuộn!

Khoảng bốn năm giây sau Ôn Hủ Hủ trơ như phỗng, nghe thấy bản thân hỏi một câu: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”

“Cô cho rằng tôi đang làm gì? Còn muốn tôi ôm cô phải không? Ôn Hủ Hủ, cô đừng có mà đằng chán lân đằng đầu.”

Giọng điệu của người đàn ông này vô cùng gây gắt, đặc biệt là khi hắn nghĩ Ôn Hủ Hủ không muốn để hắn cõng mà muốn hắn ôm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK