Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc lão gia thấy thế, có chút mất kiên nhẫn, dứt khoát đem quyển sổ nhỏ này nhét vào trong tay dắt Mặc Bảo: “Thay mẹ con cầm, đừng làm mất, biết không?”

“Vâng, con biết rồi, ông nội.”

Mặc Bảo ngược lại rất vui, sau khi nhận được quyển sổ nhỏ này, lập tức một đôi tay nhỏ bé cầm nó, liền đem nó cất vào trong ngực.

Thì ra là muốn ly hôn!

Được, lần này đã đưa tới tận cửa, cô cũng không cần suy nghĩ được mất gì nữa.

Mặc Bảo vui vẻ cùng mẹ ra về.

Buổi tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ về nhà cô tắm rửa cho em gái, Mặc Bảo gọi điện thoại cho Hoắc Dận ở vịnh Thiển Thủy.

“Này, Hoắc Dận, em biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chuyện gì?”

“Bọn họ muốn ly hôn!” Mặc Bảo ở trong điện thoại không khỏi tức giận nói.

Cậu thực sự tức chết mà, chưa từng thấy qua người lớn nào mà khó chịu như vậy. Đã lâu như vậy, cậu cùng anh trai cố gắng làm bao nhiêu việc, vì cái gì hai người này luôn luôn không thể hòa hợp?

Lần này còn tệ hơn, cả ba lẫn mẹ đã bắt đầu muốn ly hôn.

Hoắc Dận ở đầu dây bên kia nghe xong, nhìn thoáng qua dưới lầu hiện tại vẫn chưa thấy bóng người, khuôn mặt cũng càng thêm u ám.

“Lại do ba à?”

“Không biết, nhưng đây không phải là vấn đề mà em muốn chúng ta cùng bàn luận. Cái mà em bàn luận cùng anh là: Anh có muốn hai người bọn họ ly hôn hay không?”

Mặc Bảo bỗng nhiên hỏi một câu.

Hoắc Dận sửng người một chút. Có thể do cậu không ngờ tới mọi chuyện đã đến mức này rồi, mà đứa em trai sinh đôi của cậu còn có thể hỏi vấn đề như vậy.

Cho nên, đáp án trong lòng cậu là gì?

Là muốn bọn họ ly hôn đúng không?

Nếu không, Mặc Bảo sẽ không đột nhiên không đầu không đuôi hỏi cậu một câu như vậy.

Hốc mắt Hoắc Dận đỏ lên, gần như chỉ mấy giây sau, cậu đứng trong phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch vì bệnh bỗng nhiên không còn chút máu nào. Cậu ném mạnh đồng hồ điện thoại vào trong tủ!

“Hoắc Dận? Hoắc Dận?”

Mặc Bảo ở trong điện thoại nghe được động tĩnh, sợ tới mức vội vàng hô to.

Thế nhưng, trong điện thoại không có tiếng trả lời. Đáp lại cho Mặc Bảo, chỉ không ngừng truyền đến tiếng “Bang bang”, khiến người ta sởn gai ốc sau khi nghe.

Hoắc Dận!

Mặc Bảo bị dọa sợ, cậu không cần quan tâm nhiều nữa, nhanh chóng từ trong phòng ngủ đi ra liền vọt vào trong phòng tắm.

“Mẹ, mẹ, không ổn rồi, Hoắc Dận bên kia xảy ra chuyện, mẹ mau qua xem!”

“Cái gì?” Ôn Hủ Hủ đang tắm cho con gái lập tức đứng lên: “Xảy ra chuyện gì? Anh con làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK