Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại, nhắc nhở người này từng chữ một.

Nhưng Kiều Thời Khiêm vừa nghe liền nổi giận!

“Tại sao anh phải cách xa em? Hai người đều đã không có bất cứ quan hệ gì nữa. Anh ta có quyền gì đối xử với em như vậy? Nancy, em đừng sợ, sau này anh có thể bảo vệ em.”

Anh ta đột nhiên tiến một bước về phía Ôn Hủ Hủ rồi nói một cách trìu mến.

Ôn Hủ Hủ sững người một lúc.

Cô lập tức lui về phía sau vài bước, cô nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn chán chưa từng có.

Không thèm để ý đến anh ta nữa, cô bước nhanh ra đường chặn một chiếc taxi.

Rất nhanh, cô đã rời khỏi đây.

Không phải cô không biết tâm tư của người đàn ông này đối với mình. Nhưng cô đã nói trước đó, bọn họ chỉ có thể là bạn bè, cả đời này cô sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào nữa.

Và càng không bao giờ có ý định gắn bó với một người đàn ông nào khác.

Ôn Hủ Hủ lên xe, trực tiếp báo địa chỉ phòng trọ, định trở về đánh một giấc thật ngon.

Nhưng không ngờ, lúc này điện thoại vang lên.

“A lô?”

“Hủ Hủ, con đang ở đâu? Sao Nhược Nhược đột nhiên bị đưa về? Không phải con bé đang ở chỗ con sao?”

Là giọng nói của ông cậu Đỗ Hoa Sanh, nói Nhược Nhược đột nhiên bị đưa đến chỗ cậu cô.

Sao có thể như thế được?

Nhược Nhược không phải đang ở nhà trẻ sao?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi kỳ lạ: “Con đang ở bên ngoài, con không biết Nhược Nhược sẽ bị đưa về, nhưng là ai đưa? Hơn Nữa, Mặc Mặc ở đâu? Hai con trai con không về cùng sao?”

“Không thấy Mặc Mặc, là mấy người trẻ tuổi mặc âu phục đen tóc tai bóng loáng. Con không biết chuyện này sao?”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Sau khi nghe cậu nói xong, một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên và ngay lập tức một linh cảm rất xấu trỗi dậy trong đầu cô.

“Được, con biết rồi.Con đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”

Ôn Hủ Hủ để lại một câu, sau đó cúp điện thoại liền gọi cho nhà trẻ Quốc Tế.

Quả nhiên, sau khi nghe được cô là mẹ của Ôn Nhược Nhược, người nhà trẻ lập tức nói cho cô biết, đứa bé quả thật đã bị người ta đón đi.

“Là một người tên là Lâm Tử Dương đón đi.”

“Cô nói cái gì? Lâm Tử Dương?”

“Đúng, Anh ta còn đón hai anh trai của cô bé, Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc đi.”

“!!!!”

Ôn Hủ Hủ dường như không nghe thêm được gì nữa.

Một loại sợ hãi bao trùm đỉnh đầu của cô, ngay cả điện thoại di động cũng rơi ở trong xe.

Không, không thể nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK