Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này là chuyện Ôn Hủ Hủ đã đồng ý ở khách sạn ngày đó, chỉ là hôm nay cô vẫn luôn bận rộn nên không thực hiện được.

Nhưng Ôn Cận nghe xong lại lập tức nghiêm túc từ chối: ”Không cần, cái gì em cũng có rồi, một trăm vạn này giữ lại làm vốn cho sau này đi.”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Thật kì lạ.

Ngày hôm đó không phải cậu vui vẻ muốn cô thưởng lắm sao? Sao bây giờ lại không cần rồi?

Hơn nữa thái độ còn nghiêm túc như vậy.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy vô cùng không đúng, cô nhớ ngày hôm đó đến khách sạn, thái độ của cậu với mình vừa thân mật vừa tùy tiện, nhưng cả ngày hôm nay cậu lại trở nên xa lạ rất nhiều.

Chẳng lẽ lại bị Kiều Thời Khiêm nói gì rồi?

Ôn Hủ Hủ nghĩ đến chuyện hai ngày trước thiếu niên luôn bị Kiều Thời Khiêm giảng đạo lí, cô thầm cho rằng là như vậy.

Đêm đó, Ôn Hủ Hủ lại gửi một trăm vạn này cho cậu mợ.

Ôn Cận nhìn xuống cũng không nói gì, cậu quay thẳng về phòng ngủ.

Mấy ngày sau đó hai chị em bọn họ đều như vậy, ban ngày đi theo Lâm Ân trên phố Wall đầu cơ tài chính, buổi tối thì cầm tiền hoa hồng gửi vào tài khoản Đỗ Hoa Sênh.

Mãi một tuần sau.

”Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô không ngừng gửi tiền về là muốn dùng những thứ này để bù đắp cho chúng tôi sao? Cô cho rằng như vậy là chúng tôi có thể tha thứ cho cô?”

”Không…Không phải, cậu, cậu…cậu nghe con giải thích.”

Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này, cô kích động đến mức nói năng lộn xộn, cô muốn giải thích cho cậu biết ý của mình không phải như vậy.

Nhưng Đỗ Hoa Sênh ở bên kia điện thoại lại vô cùng tức giận, sau khi quát to trong điện thoại, ông ta nói thêm một câu: ”Có thời gian rảnh thì quan tâm đến mấy đứa nhỏ hơn đi, bây giờ cô mặc kệ không quan tâm đến bọn chúng, giả vờ cho ai xem vậy? Cô cho rằng như vậy thì sẽ có người chăm sóc chúng thay cô sao?”

Sau đó ”bíp” một tiếng, người này đã cúp điện thoại.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Một lúc lâu sau, hai mắt cô đều là nước mắt, cô vẫn cầm điện thoại đứng đó, trong đầu là những lời răn dạy vừa rồi.

Con của cô…

Cô như bị ai đó điểm huyệt, một lúc lâu sau mới được cử động, cô hơi run lên, cuối cùng cầm điện thoại gọi về.

”Alo? Dì Vương, tôi là Ôn tiểu thư.”

”Ôn tiểu thư? Thật hiếm có nha, cuối cùng cô cũng có thời gian gọi về rồi sao?”

Điện thoại vừa kết nối đã có người nghe, điều khiến cô bất ngờ là người giúp việc lúc nào cũng đối xử tốt với cô lúc này lại trào phúng nói.

Ôn Hủ Hủ cứng người.

Một lúc lâu sau, sau khi điều chỉnh được cảm xúc, cô nhỏ giọng hỏi: ”Thật xin lỗi, thời gian này tôi hơi bận, chuyện đó, tôi muốn hỏi một chút, mấy đứa nhỏ sao rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK