Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống chi là bây giờ chứ?

Ôn Hủ Hủ đi theo Lâm Tử Dương đi thẳng vào.

Hai người càng đi vào trong, tiếng la hét điên cuồng của người phụ nữ kia truyền tới càng rõ hơn, còn những người giúp việc vội vàng chạy theo, mỗi người đều hoảng sợ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Đang muốn bước nhanh đuổi theo, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng la hét: “Hoắc Tư Tước, mẹ mày đêm nay nếu không gọi cảnh sát đến bắt tao thì tao đẻ ra mày!”

“……”

Lời này cũng quá khó nghe rồi!

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trầm xuống đứng ngay tại chỗ, còn Lâm Tử Dương đi phía trước cũng tức giận đến giậm chân!

“Người phụ nữ này có bệnh à? Đã là lúc nào rồi còn dám lấy cái này để kích thích tổng giám đốc, cô ta cho rằng anh ấy thật sự không làm sao?”

Anh ta tức muốn chết, nhanh chóng đi về phía trước.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng gia tăng tốc độ.

Khi người sắp đến sảnh chính, ngay lúc này bên tai Ôn Hủ Hủ truyền đến một âm thanh, có thể bởi vì câu nói vừa rồi của Hoắc Tư Tinh quá khó nghe đã chọc giận người bên trong.

“Ba” một tiếng!

Chợt có tiếng bạt tai giòn tan!

“Hoắc Tư Tinh, mày nói lại một lần nữa xem? Mày có tin tao sẽ cho mày thấy kết quả ngay bây giờ không?!!”

Đó là một giọng nói tương đối đáng sợ của ông cụ, ông ấy nổi giận lôi đình, gằn từng chữ từng chữ cách xa cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ hừng hực này.

Hoá ra là ông cụ, ông ấy đã tát thẳng vào mặt Hoắc Tư Tinh.

Mồ hôi trong lòng bàn tay Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên càng lúc càng nhiều.

Cô vội vàng chạy tới, rốt cuộc khi cô đi tới sảnh chính đang phủ đầy mùi khói thuốc súng này, cô nhìn thấy Hoắc Tư Tinh bị tát té trên đất.

Còn có ông cụ đang chống nạng đứng bên cạnh chị ta tức giận đến mức tròng mắt nổi đầy tia máu đỏ.

Người phụ nữ này, chị ta có bị bệnh sao?

Chọc giận ông ấy như thế, chị ta có biết ba mình bị cao huyết áp không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?

Ôn Hủ Hử sống động bất chấp bước chân phù phiếm, lập tức từ bên ngoài tiến vào: “Ba, ba… ba bớt giận, chuyện không nghiêm trọng như vậy, không phải con ổn rồi sao?”

Cô nắm lấy tay ông ấy, chỉ sợ ông ấy còn tiếp tục tức giận.

Hoắc Tư Tước đang ở trong sảnh không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng của hắn ngay lập tức quét về phía Lâm Tử Dương vừa mới tiến vào.

Lâm Tử Dương chột dạ lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

“Được rồi, ba đừng tức giận nữa, con đỡ ba qua bên kia nghỉ ngơi.”

Ôn Hủ Hủ cố ý không để ý đến người đàn ông trẻ tuổi ở bên phải sảnh lúc này đang rất không vui đang nhìn chằm chằm vào cô, hai tròng mắt khẽ rũ xuống, cô đỡ ông cụ ngồi ở ghế chính.

Vài phút sau, nghỉ ngơi một lúc lại uống một ngụm trà nóng, cuối cùng tâm trạng của ông cụ cũng bình tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK