”Cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Hủ Hủ lập tức mở to: ”Tôi ghen cái gì cơ chứ?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
”Vị hôn thê của tôi, cô vì chuyện này nên mới không muốn ở đây?”
”…”
Ôn Hủ Hủ nhìn nụ cười như có như không của Hoắc Tư Tước, đột nhiên không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Vì lí do chính cô không muốn ở đây, một phần cũng là vì chuyện này.
Nhưng dùng hai từ ”ghen tuông” để hình dung thì có phải hơi quá rồi không?
Ôn Hủ Hủ vừa thẹn vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: ”Không có! Tôi ghen với cô ấy làm gì chứ! Cô ấy với tôi đâu có liên quan gì đến nhau, chẳng qua tôi cảm thấy không tiện thôi!”
”Có gì mà không tiện? Đây cũng không phải chỗ của cô ta.”
”Về sau kiểu gì cũng phải!”
”Sẽ không.”
Không ai ngờ rằng đối mặt với câu nói này của Ôn Hủ Hủ, người đàn ông này lại vô cùng tùy tiện mà thốt ra hai chữ đó.
Ôn Hủ Hủ ngây người.
Sẽ không?
Có ý gì vậy? Không phải cô gái kia là vị hôn thê của hắn sao? Vì sao lại không vào đây ở? Không phải lúc trước hắn vẫn luôn chờ li hôn với cô để cưới cô ta sao?
Chẳng lẽ ý của hắn là sau khi họ kết hôn rồi sẽ chuyển đến nơi khác ở? Cho nên nơi này cô có ở hay không cũng không sao, vì người phụ nữ hắn yêu căn bản sẽ không đến đây sao?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói.
Cô nắm chặt bàn tay, nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
”Tôi hiểu rồi…”
”Cô hiểu cái gì? Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói rồi, vì sự trưởng thành của hai đứa bé, tôi tạm thời sẽ không li hôn với cô, nói cách khác, tôi cũng sẽ không kết hôn với bất kì người phụ nữ nào cả, hiểu chưa?”
Hoắc Tư Tước nhìn người phụ nữ đang hốt hoảng trước mặt, hắn chỉ cần nhìn cũng biết cô căn bản không hiểu, thế là hắn đành đau đầu vắt chéo chân ngồi kia nói rõ ràng.
Bình thường không phải cô khôn khéo lắm sao?
Sao đột nhiên lại ngốc như heo rồi?
Quả nhiên hắn vừa nói xong, đôi mắt hạnh đầy nước của người phụ nữ kia đột nhiên mở to.
”Anh… không kết hôn với cô ta?”
”Đúng.”
”Vì sao? Cô ta không phải… người phụ nữ anh yêu nhất sao? Hai người chờ nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, anh… Hai người…”
Cô không nói được một câu đầy đủ, điều này cũng cho thấy bây giờ cô đang kích động thế nào và lời nói này tác động đến cô ra sao.
Đúng là rất bất ngờ, vậy mà họ không kết hôn.
Hoắc Tư Tước không có cảm xúc gì khác, thậm chí có thể thấy rõ được sự lạnh nhạt trên khuôn mặt tuấn tú kia.
”Ai nói với cô chúng tôi nhất định phải kết hôn? Ôn Hủ Hủ, trong lòng Hoắc Tư Tước tôi, con cái vĩnh viễn xếp vị trí thứ nhất, cô cho rằng tôi giống cô sao, mang theo con tôi đi tái giá!”