Mãi hai mươi phút sau, dưới tầng vang lên tiếng ai đó đến thăm đêm khuya.
”Tiên sinh, bác sĩ Lạc đến rồi, ôi? Ôn tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?”
Là dì Vương, dì ta mang bác sĩ đến.
Nhưng sau khi thấy Ôn Hủ Hủ đã tỉnh, dì ta trực tiếp dẫn bác sĩ vào.
Ôn Hủ Hủ ngồi trên giường xoay người lại nhìn, vừa liếc mắt đã thấy một bác sĩ trẻ xinh đẹp tóc xoăn đi đến.
”Đây không phải là tỉnh rồi sao?”
Bác sĩ họ Lạc kia vừa vào đã thấy Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường, cô ta lạnh nhạt nhìn lướt qua cô một cái, sau đó cầm hòm thuốc đi qua dì Vương.
Bác sĩ này đúng là tùy tiện.
Ôn Hủ Hủ nhìn cô ta không nói gì, cảm thấy có chút bất ngờ.
”Vén quần áo lên!”
”Làm gì?”
”Đương nhiên là để kiểm tra cho cô rồi, đêm hôm khuya khoắt còn bị gọi đến, cô cho rằng tôi đến chơi sao?”
Nữ bác sĩ đứng trước giường nhìn Ôn Hủ Hủ không hiểu ý thì lạnh nhạt nói một câu, nhìn có vẻ không quá kiên nhẫn.
Dì Vương đứng phía sau thấy vậy thì nhanh chóng muốn giải thích: ”Bác sĩ Lạc, Ôn tiểu thư là…”
”Không cần, tôi là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình như thế nào.”
Ôn Hủ Hủ ngắt lời dì Vương, ra hiệu dì ta không cần giải thích thay mình, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng không chút cảm xúc nhìn nữ bác sĩ kia.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, nữ bác sĩ kia lại không ngạc nhiên chút nào.
”Tôi biết cô là bác sĩ, nhưng bây giờ cô đang là bệnh nhân của tôi, nếu như cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Sau đó cô ta trực tiếp đưa tay nhấn vào chỗ bị thương của Ôn Hủ Hủ.
”A…”
Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy bụng đau nhức, cô cong người cúi xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
”Bác sĩ Lạc, cô…”
”Lạc Du! Cô làm cái gì vậy?”
Dì Vương thấy vậy, đang định tiến lên ngăn cản, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi chỉ khoác một chiếc áo choàng màu trắng thắt dây lỏng lẻo đi ra, hắn lạnh lùng quát to một tiếng.
Lúc này nữ bác sĩ mới thả tay ra.
Dì Vương thấy vậy thì lập tức đến đỡ Ôn Hủ Hủ: ”Ôn tiểu thư, cô không sao chứ? Cô thấy thế nào?”
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Chỉ trong vài giây cô đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ, sắc mặt trắng bệch không chút hồng hào.
Nữ bác sĩ: ”Đừng lo, tôi chỉ xem vết thương cho cô ta thôi mà? Bây giờ có thể chắc chắn cô ta không bị chảy máu trong.”